Tuy tình thế nguy cấp nhưng quân Tân vương vẫn đang ở trên núi Ô Đầu, e răng Hầu Tử không thể quay lại trong một thời gian ngắn, thời gian vẫn còn được một đêm.
Tối hôm đó, Kim Phi không ngủ được, y ngồi trên ghế đẩu trong phòng chỉ huy, nhìn chăm chăm vào bản đồ suy nghĩ đủ loại tình huống có thể phát sinh.
Cứ như thế, y ngồi trước bản đồ đến khi trời sáng, mãi đến khi Tả Phi Phi đem cơm tới Kim Phi mới đứng lên.
Trước đây Kim Phi đều ăn cơm với nhóm Trương Lương và Đại Tráng, nhưng lần này trên khay Tả Phi Phi bưng tới chỉ có phần ăn đủ cho hai người.
Kim Phi biết nhóm Trương Lương đang rất bận nên không hỏi gì. Còn chưa ăn sáng xong Lý Địch đã tìm đến.
Chỉ là mới có nửa đêm chưa gặp nhau mà Lý Địch còn tiều tụy hơn cả Kim Phi, giống như đã già đi mấy tuổi vậy.
Lý Địch chào hỏi Tả Phi Phi đang ngồi bên cạnh trước, sau đó lấy một tờ giấy nháp trong túi ra đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ta có viết một bản thảo phỏng vấn, ngài xem thử coi có được không?”
“Bản thảo phỏng vấn?” Kim Phi đặt đũa xuống, cầm lấy giấy nháp rồi tò mò đọc.
Một lúc sau, ánh mắt Kim Phi chợt sáng lên, y đứng dậy vỗ vào vai Lý Địch, cười khen: “Địch Địch, viết hay lắm!”
Phải nói răng Lý Địch là chân truyền của Trần Văn Viễn, rất biết cách động viên lòng người.
Mở đầu bản thảo phỏng vấn cũng không viết thẳng tin tức của quân Tân vương, mà là câu chuyện kể dưới góc nhìn của một nhân viên hộ tống bình thường, kể về quá trình thay đổi của anh ta, từ một người dân bình thường bị địa chủ, thổ phỉ chèn ép đến việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.
Chín mươi chín phần trăm binh sĩ của quân Thục cũng từ dân thương mà ra, bản thảo phỏng vấn này của Lý Địch rất dễ lấy được sự đồng cảm của họ.
Sau đó Lý Địch vẫn không viết về quân Tân vương mà quyết liệt lên án hành động Đảng Hạng đi chỉnh chiến phía. nam, nhấn mạnh tính chính nghĩa khi phe mình phản công, và hậu quả của việc không phản công!
Rõ ràng là người Đảng Hạng đang nhẳm vào đất Thục, điều này sẽ lấy được sự đồng ý của binh sĩ quân Thục rất dễ dàng.
Mãi đến cuối, Lý Địch mới nói đến tình hình một số quận ở phía tây đất Tần, sau đó công khai tin của quân Tân vương, kêu gọi binh lính quân Thục ngoan cường chống cự, bảo vệ thành quả chiến thẳng ở đất Thục.
Toàn bộ bài phỏng vấn được viết bằng giọng văn rất truyền cảm, đến cả Kim Phi cũng bị khơi dậy cảm xúc chứ nói chỉ các binh lính bình thường đây?
Bởi vậy Kim Phi không kịp ăn cơm, lập tức yêu cầu Trương Lương tập trung toàn bộ quan văn thư, mở một cuộc họp tạm thời.
Quan văn thư là chức vụ Kim Phi tạo ra để bät chước. chính ủy kiếp trước, công việc chính là thực hiện công tác giáo dục tư tưởng, bảo đảm sự trung thành của đội ngũ.
Khi chiến tranh đến, quan văn thư còn gánh vác trách nhiệm giám sát tình hình quân đội, nếu phát hiện kẻ đào ngũ hay phản bội trên chiến trường, quân đội do quan văn thư chỉ huy có quyền hành quyết ngay tại chỗ.
Quan văn thư là các cán bộ cấp trung đoàn trở lên, có quyền quản lý trực tiếp các chính trị viên trong đại đội.
Về mặt lý thuyết, quan văn thư và đoàn trưởng có cùng cấp bậc, hai người một văn một võ, cùng nhau quản lý đội ngũ.
Nhưng thực tế thì quan văn thư có quyền cao hơn đoàn trưởng một chút, khi gặp các vấn đề then chốt mà quan văn thư và đoàn trưởng có ý kiến khác nhau, thì quyết định của quan văn thư sẽ được ưu tiên.
Tại cuộc họp tạm thời này, Kim Phi nói ra tình hình hiện tại, sau đó lấy bản thảo phỏng vấn của Lý Địch ra đọc.
Sau đó, quan văn thư nói lên vài ý kiến bổ sung, tiến hành tinh chỉnh bản thảo phỏng vấn.
Tuy nhiên, sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Phi vẫn không công khai tin tức ngay, mà tiếp tục chờ đợi tin của Hầu Tử.
Đối với những người như Hầu Tử mà nói, khoảng cách tầm mười mấy dặm không được tính là xa, nếu là những lúc bình thường, Hầu Tử đã về từ lâu rồi.
Nhưng có lẽ vì không thể đi băng đường chính, cũng có thể là do kẻ địch phòng thủ quá nghiêm ngặt nên Hầu Tử khó có thể thâm nhập vào. Kim Phi đợi đến chiều ngày hôm sau nhưng vẫn không đợi được tin của Hầu Tử.
Tối hôm đó, Kim Phi không ngủ được, y ngồi trên ghế đẩu trong phòng chỉ huy, nhìn chăm chăm vào bản đồ suy nghĩ đủ loại tình huống có thể phát sinh.
Cứ như thế, y ngồi trước bản đồ đến khi trời sáng, mãi đến khi Tả Phi Phi đem cơm tới Kim Phi mới đứng lên.
Trước đây Kim Phi đều ăn cơm với nhóm Trương Lương và Đại Tráng, nhưng lần này trên khay Tả Phi Phi bưng tới chỉ có phần ăn đủ cho hai người.
Kim Phi biết nhóm Trương Lương đang rất bận nên không hỏi gì. Còn chưa ăn sáng xong Lý Địch đã tìm đến.
Chỉ là mới có nửa đêm chưa gặp nhau mà Lý Địch còn tiều tụy hơn cả Kim Phi, giống như đã già đi mấy tuổi vậy.
Lý Địch chào hỏi Tả Phi Phi đang ngồi bên cạnh trước, sau đó lấy một tờ giấy nháp trong túi ra đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ta có viết một bản thảo phỏng vấn, ngài xem thử coi có được không?”
“Bản thảo phỏng vấn?” Kim Phi đặt đũa xuống, cầm lấy giấy nháp rồi tò mò đọc.
Một lúc sau, ánh mắt Kim Phi chợt sáng lên, y đứng dậy vỗ vào vai Lý Địch, cười khen: “Địch Địch, viết hay lắm!”
Phải nói răng Lý Địch là chân truyền của Trần Văn Viễn, rất biết cách động viên lòng người.
Mở đầu bản thảo phỏng vấn cũng không viết thẳng tin tức của quân Tân vương, mà là câu chuyện kể dưới góc nhìn của một nhân viên hộ tống bình thường, kể về quá trình thay đổi của anh ta, từ một người dân bình thường bị địa chủ, thổ phỉ chèn ép đến việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.
Chín mươi chín phần trăm binh sĩ của quân Thục cũng từ dân thương mà ra, bản thảo phỏng vấn này của Lý Địch rất dễ lấy được sự đồng cảm của họ.
Sau đó Lý Địch vẫn không viết về quân Tân vương mà quyết liệt lên án hành động Đảng Hạng đi chỉnh chiến phía. nam, nhấn mạnh tính chính nghĩa khi phe mình phản công, và hậu quả của việc không phản công!
Rõ ràng là người Đảng Hạng đang nhẳm vào đất Thục, điều này sẽ lấy được sự đồng ý của binh sĩ quân Thục rất dễ dàng.
Mãi đến cuối, Lý Địch mới nói đến tình hình một số quận ở phía tây đất Tần, sau đó công khai tin của quân Tân vương, kêu gọi binh lính quân Thục ngoan cường chống cự, bảo vệ thành quả chiến thẳng ở đất Thục.
Toàn bộ bài phỏng vấn được viết bằng giọng văn rất truyền cảm, đến cả Kim Phi cũng bị khơi dậy cảm xúc chứ nói chỉ các binh lính bình thường đây?
Bởi vậy Kim Phi không kịp ăn cơm, lập tức yêu cầu Trương Lương tập trung toàn bộ quan văn thư, mở một cuộc họp tạm thời.
Quan văn thư là chức vụ Kim Phi tạo ra để bät chước. chính ủy kiếp trước, công việc chính là thực hiện công tác giáo dục tư tưởng, bảo đảm sự trung thành của đội ngũ.
Khi chiến tranh đến, quan văn thư còn gánh vác trách nhiệm giám sát tình hình quân đội, nếu phát hiện kẻ đào ngũ hay phản bội trên chiến trường, quân đội do quan văn thư chỉ huy có quyền hành quyết ngay tại chỗ.
Quan văn thư là các cán bộ cấp trung đoàn trở lên, có quyền quản lý trực tiếp các chính trị viên trong đại đội.
Về mặt lý thuyết, quan văn thư và đoàn trưởng có cùng cấp bậc, hai người một văn một võ, cùng nhau quản lý đội ngũ.
Nhưng thực tế thì quan văn thư có quyền cao hơn đoàn trưởng một chút, khi gặp các vấn đề then chốt mà quan văn thư và đoàn trưởng có ý kiến khác nhau, thì quyết định của quan văn thư sẽ được ưu tiên.
Tại cuộc họp tạm thời này, Kim Phi nói ra tình hình hiện tại, sau đó lấy bản thảo phỏng vấn của Lý Địch ra đọc.
Sau đó, quan văn thư nói lên vài ý kiến bổ sung, tiến hành tinh chỉnh bản thảo phỏng vấn.
Tuy nhiên, sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Phi vẫn không công khai tin tức ngay, mà tiếp tục chờ đợi tin của Hầu Tử.
Đối với những người như Hầu Tử mà nói, khoảng cách tầm mười mấy dặm không được tính là xa, nếu là những lúc bình thường, Hầu Tử đã về từ lâu rồi.
Nhưng có lẽ vì không thể đi băng đường chính, cũng có thể là do kẻ địch phòng thủ quá nghiêm ngặt nên Hầu Tử khó có thể thâm nhập vào. Kim Phi đợi đến chiều ngày hôm sau nhưng vẫn không đợi được tin của Hầu Tử.