“Nàng xem ta là loại người gì vậy?”
Kim Phi đứng dậy duỗi eo: “Đi thôi, nhanh ăn cơm, về nhà ăn cơm trưa!”
“Ta vẫn còn nhiều bản tấu chưa xem xong, chàng về trước đi!”
Cửu công chúa chỉ vào tập tấu trên bàn.
Gần đây đội ám sát ở Xuyên Thục hoạt động thường xuyên, giết người phóng hỏa ở nhiều nơi, chờ cơ hội đốt cháy kho lương thực và kho lương thực của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc vốn định quay về nhưng vì chuyện này nên vẫn chưa về được.
Thẩm Tú Tú không thể đợi nữa nên đã quay về Đông Hải trước.
Các quan viên cũng lên tấu báo cáo tổn thất, hoặc là bày tỏ sự phần nộ đối với đội ám sát, yêu cầu triều đình nhanh chóng phái binh lính đi tiêu diệt chúng.
Gần đây Cửu công chúa nhân được hơn 30% là bản tấu liên quan đến chuyện này, khiến cô ấy rất buồn phiền.
“Bận đến đâu cũng phải về ăn cơm đúng không?” Kim Phi kéo thẳng Cửu công chúa đứng dậy: “Đi thôi, về ăn cơm!”
Cửu công chúa không biết làm sao chỉ có thể để bút xuống, đi về cùng Kim Phi.
Hai người đi bộ về nhà, vừa hay Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi cũng dọn cơm lên bàn.
Ăn cơm trưa xong, Kim Phi chợp mắt một lát, ngủ đến giữa chiều mới uể oải dậy.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Châu Nhi ngồi trước máy kéo sợi, vừa giúp Nhuận Nương gỡ rối vừa nói chuyện.
Thấy Kim Phi đi ra, Châu Nhi đã đứng dậy.
Kim Phi nhìn một vòng, không nhìn thấy Cửu công chúa nền tò mò hỏi: “Châu Nhi, sao hôm nay cô rảnh như vậy?”
'Thấm Nhi không có ở đây, Châu Nhi là tỳ nữ duy nhất của Cửu công chúa, bình thường hai người như hình với bóng, hầu như rất ít khi thấy Châu Nhi ở một mình.
“Bệ hạ nói buổi chiều ngài đến thăm công chúa Lộ Khiết, bảo ta đi cùng ngài!” Châu Nhi trả lời.
Kim Phi vừa nghe vậy, lúc này mới nhớ đến chuyện nói với Cửu công chúa lúc sáng, muốn tranh thủ đi thăm công chúa Lộ Khiết.
Chắc chắn Cửu công chúa không yên tâm nên đã phái Châu Nhi đến bảo vệ y.
Thật ra Kim Phi định ngày mai mới đi, nhưng Châu Nhi cũng đến rồi, Kim Phi cũng không tiện kéo dài thời gian, dẫn Châu Nhi và đội cận vệ đến phòng y tế.
Nhưng khi đến phòng y tế, Chu Cẩm nói với y công chúa Lộ Khiết đã về rồi.
“Không phải chứ, cô ta không ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương lại vội xuất viện như vậy làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Cô ta chỉ trúng một mũi tên, dưỡng thương ở đây hay về nhà dưỡng thương cũng không khác nhau là bao, ở đây mỗi ngày có rất nhiều người bị thương, điều kiện lại kém, con bảo cô ta về trước rồi.”
Chu Cẩm trả lời: “Tiên sinh yên tâm, mỗi ngày con đều đến thăm cô ta, không sao đâu."
Kim Phi nghe xong, biết bản thân lại rơi vào suy nghĩ quán tính rồi.
Kiếp trước sau khi bệnh nhân làm phẫu thuật xong, đều phải ở lại bệnh viện để quan sát một thời quan, xác nhận khỏe rồi bác sĩ mới cho xuất viện.
Nhưng phòng y tế làng Tây Hà không như vậy.
Làng Tây Hà là nơi khai sinh ra y thuật phẫu thuật trên thế giới, còn có nhóm bác sĩ phẫu thuật đầu tiên như Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm, là nơi có điều kiện y tế phẫu thuật tốt nhất.
Những bệnh nhân bị thương nặng từ nơi khác, quân y địa phương thực sự không cứu được sẽ đưa đến làng Tây Hà, tìm cơ hội sống.
Kim Phi đứng dậy duỗi eo: “Đi thôi, nhanh ăn cơm, về nhà ăn cơm trưa!”
“Ta vẫn còn nhiều bản tấu chưa xem xong, chàng về trước đi!”
Cửu công chúa chỉ vào tập tấu trên bàn.
Gần đây đội ám sát ở Xuyên Thục hoạt động thường xuyên, giết người phóng hỏa ở nhiều nơi, chờ cơ hội đốt cháy kho lương thực và kho lương thực của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc vốn định quay về nhưng vì chuyện này nên vẫn chưa về được.
Thẩm Tú Tú không thể đợi nữa nên đã quay về Đông Hải trước.
Các quan viên cũng lên tấu báo cáo tổn thất, hoặc là bày tỏ sự phần nộ đối với đội ám sát, yêu cầu triều đình nhanh chóng phái binh lính đi tiêu diệt chúng.
Gần đây Cửu công chúa nhân được hơn 30% là bản tấu liên quan đến chuyện này, khiến cô ấy rất buồn phiền.
“Bận đến đâu cũng phải về ăn cơm đúng không?” Kim Phi kéo thẳng Cửu công chúa đứng dậy: “Đi thôi, về ăn cơm!”
Cửu công chúa không biết làm sao chỉ có thể để bút xuống, đi về cùng Kim Phi.
Hai người đi bộ về nhà, vừa hay Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi cũng dọn cơm lên bàn.
Ăn cơm trưa xong, Kim Phi chợp mắt một lát, ngủ đến giữa chiều mới uể oải dậy.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Châu Nhi ngồi trước máy kéo sợi, vừa giúp Nhuận Nương gỡ rối vừa nói chuyện.
Thấy Kim Phi đi ra, Châu Nhi đã đứng dậy.
Kim Phi nhìn một vòng, không nhìn thấy Cửu công chúa nền tò mò hỏi: “Châu Nhi, sao hôm nay cô rảnh như vậy?”
'Thấm Nhi không có ở đây, Châu Nhi là tỳ nữ duy nhất của Cửu công chúa, bình thường hai người như hình với bóng, hầu như rất ít khi thấy Châu Nhi ở một mình.
“Bệ hạ nói buổi chiều ngài đến thăm công chúa Lộ Khiết, bảo ta đi cùng ngài!” Châu Nhi trả lời.
Kim Phi vừa nghe vậy, lúc này mới nhớ đến chuyện nói với Cửu công chúa lúc sáng, muốn tranh thủ đi thăm công chúa Lộ Khiết.
Chắc chắn Cửu công chúa không yên tâm nên đã phái Châu Nhi đến bảo vệ y.
Thật ra Kim Phi định ngày mai mới đi, nhưng Châu Nhi cũng đến rồi, Kim Phi cũng không tiện kéo dài thời gian, dẫn Châu Nhi và đội cận vệ đến phòng y tế.
Nhưng khi đến phòng y tế, Chu Cẩm nói với y công chúa Lộ Khiết đã về rồi.
“Không phải chứ, cô ta không ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương lại vội xuất viện như vậy làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Cô ta chỉ trúng một mũi tên, dưỡng thương ở đây hay về nhà dưỡng thương cũng không khác nhau là bao, ở đây mỗi ngày có rất nhiều người bị thương, điều kiện lại kém, con bảo cô ta về trước rồi.”
Chu Cẩm trả lời: “Tiên sinh yên tâm, mỗi ngày con đều đến thăm cô ta, không sao đâu."
Kim Phi nghe xong, biết bản thân lại rơi vào suy nghĩ quán tính rồi.
Kiếp trước sau khi bệnh nhân làm phẫu thuật xong, đều phải ở lại bệnh viện để quan sát một thời quan, xác nhận khỏe rồi bác sĩ mới cho xuất viện.
Nhưng phòng y tế làng Tây Hà không như vậy.
Làng Tây Hà là nơi khai sinh ra y thuật phẫu thuật trên thế giới, còn có nhóm bác sĩ phẫu thuật đầu tiên như Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm, là nơi có điều kiện y tế phẫu thuật tốt nhất.
Những bệnh nhân bị thương nặng từ nơi khác, quân y địa phương thực sự không cứu được sẽ đưa đến làng Tây Hà, tìm cơ hội sống.