Nổ núi và ném lựu đạn gần như là hai chuyện khác nhau, thuốc nổ là thứ mà Kim Phi làm sau khi tới Đại Khang, hoàn toàn không có nhân tài nào liên quan đến chuyện cho nổ núi.
Muốn nổ tung một cái lỗ trên núi Ngọc Lũy cần phải có một lượng thuốc nổ cực lớn, Kim Phi lo lắng nếu y không có ở đó, thì lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trầm trọng.
Nếu các mảnh đá vụn lắp kín sông Kim Mã, vậy thì người dân ở bờ tây sẽ phải chịu tai ương!
Cho nên, Kim Phi nhất định phải trở về.
Cửu công chúa cũng rất quan tâm đến công trình ở đập Đô Giang, Kim Phi lại phải quay về, khó trách cô ấy cũng muốn đi Tây Xuyên.
Bình thường Kim Phi chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của Cửu công chúa, y suy nghĩ một chút rồi lại dò hỏi: "Vũ Dương, một mình ta về là được rồi, nàng ở lại kinh thành nhé?"
"Con xem, Quốc sư cũng đã nói vậy rồi!"
Trần Cát như đã tìm được đồng minh, nhanh chóng nói theo.
"Không được, ta phải đi!" Cửu công chúa bướng bỉnh nói.
"Tại sao? Không phải nàng luôn lo chuyện trong triều sao?" Kim Phi hơi buồn bực hỏi.
Cửu công chúa là người biết tiếp thu lời khuyên bảo, bình thường cũng sẽ không bướng bỉnh như thế.
Cô ấy không thể không hiểu rõ, với tình hình bây giờ thì cô ấy ở lại kinh thành dưỡng thai là tốt nhất, nhưng bây giờ lại kiên quyết muốn đi Tây Xuyên chắc chăn là có lý do khác.
"Phu quân, gần đây ta đã nghĩ, chàng chắc chắn sẽ không thể ở lại kinh thành, nếu ta đã gả cho chàng thì sau này cũng phải theo chàng về Tây Xuyên, cũng phải tìm một Thừa tướng để phụ giúp Phụ hoàng."
Cửu công chúa nói: "Cơ bản bây giờ triều đình đã ổn định rồi, lần này cũng coi như là thử thách đám người Chung Vô Cực, nếu như bọn họ có thể phụ giúp Phụ hoàng tốt rồi thì sau này ta có thể yên tâm ở lại Tây Xuyên.”
Vốn dĩ Trần Cát đang muốn mắng Cửu công chúa, nhưng sau khi nghe được mấy lời cô ấy nói thì lời tới cổ họng đã nghẹn lại.
Là một người cha, lại không che mưa chắn gió được cho con gái, lại còn phải để con gái mình lo lắng, dù da mặt Trần Cát có dày đến đâu thì lúc này ông ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
"Nàng chắc chắn chưa?" Kim Phi nhìn Cửu công chúa thật sâu.
Y biết Cửu công chúa nhất quyết muốn đi Tây Xuyên, ngoài lý do vừa nói ra thì còn có ý tưởng 'câu cái.
Mặc dù nhóm quyền quý đã nề nếp hơn rất nhiều sau hai cuộc xử lý, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đều biết rất rõ rằng chắc chắn vẫn còn rất nhiều người đang có âm mưu xấu xa, chỉ là họ không dám lộ ra mà thôi.
Những người này luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn, Cửu công chúa rời khỏi kinh thành sẽ cho nhóm quyền quý một cơ hội.
“Chắc chắn!”
Cửu công chúa kiên quyết nói: “Mấy tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, con không muốn đứa nhỏ lúc sinh ra lại không thể nhìn thấy được cha mình!”
Tây Xuyên cách xa kinh thành ngàn dặm, thậm chí Kim Phi còn phải đi một suốt chặng đường, đi đi về về sẽ mất rất nhiều thời gian.
Huống chỉ sau khi Kim Phi trở về còn phải đến đập Đô Giang chỉ đạo công việc, muốn gặp nhau kịp lúc Cửu công chúa sinh con thì gần như là không có khả năng.
Đứa nhỏ trong bụng Cửu công chúa cũng là đứa con đầu lòng của Kim Phi, y cũng rất coi trọng.
Nếu Kim Phi không thể nhìn đứa nhỏ bước vào thế gian này, nói Kim Phi không tiếc nuối thì là giả
Nhưng nhìn xuống bụng của Cửu công chúa, Kim Phi lại do dự nói: "Nhưng thân thể của nàng..."
"Phu quân yên tâm, ta đã hỏi ý kiến thái y rồi, thực ra đây là thời gian thai nhi ổn định nhất, chỉ cần không nhảy nhót lung tung thì sẽ không sao cả, rất nhiều phụ nữ trong nhà người dân bình thường còn phải ra ruộng làm việc kia mài"
Cửu công chúa võ bụng nói: 'Lúc chúng ta ngồi xe ngựa về thì đi chậm một chút, sau đó từ quận Phụng Tường thì đi thuyền, chắc chắn sẽ không có việc gì."
Kim Phi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cửu công chúa nói không sai, rất nhiều phụ nữ trong nhà bình thường sắp sinh con vẫn còn phải đi làm.
Có một số đứa nhỏ ở làng Tây Hà được gọi là "Lộ sinh", "Điền sinh", “Mương sinh" đủ thứ tên, nghĩa là chúng được sinh ra ở ven đường, ngoài ruộng hoặc là mương rãnh.
So với bọn họ mà nói Cửu công chúa chỉ là ngồi xe ngựa lên đường mà thôi, quả thực chẳng là gì cả.
Trần Cát há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ là thở dài, rồi cũng không nói gì mà bước ra ngoài.
Trong mấy tháng qua, ông ta đã nghe Cửu công chúa nói nhiều về tình hình ở Xuyên Thục, cũng biết tầm quan trọng của công trình đập Đô Giang.
Nếu đập Đô Giang hoàn thành, sẽ có lợi cho vô số người dân ở Xuyên Thục, ông ta thật sự không biết làm thế nào để ngăn cản Kim Phi và Cửu công chúa.
“Nàng đi khuyên nhủ Bệ hạ đi, gần đây cũng đừng đến Ngự Thư Phòng bận rộn mà dành thời gian cho Khánh phi nhiều hơn”
Kim Phi cầm lấy tấu chương trước mặt Cửu công chúa, đỡ cô ấy đứng dậy: “Ta đi tìm Lạc Lan với Đại Lưu bàn chuyện về trở về."
Dù là kiếp trước, nhiều phụ nữ lấy chồng xa thì một năm cũng không về nhà mẹ đẻ được một lần, huống chỉ là nơi giao thông lạc hậu như Đại Khang.
Nếu Cửu công chúa theo Kim Phi tới Tây Xuyên, rồi sinh hạ một đứa con, thì cả đời này về kinh thành được mấy lần cũng khó mà nói được.
“Vâng.”
Cửu công chúa gật đầu, đuổi theo Trần Cát tới hậu cung.
Kim Phi cũng lập tức rời cung đi tìm Lạc Lan.
Muốn nổ tung một cái lỗ trên núi Ngọc Lũy cần phải có một lượng thuốc nổ cực lớn, Kim Phi lo lắng nếu y không có ở đó, thì lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trầm trọng.
Nếu các mảnh đá vụn lắp kín sông Kim Mã, vậy thì người dân ở bờ tây sẽ phải chịu tai ương!
Cho nên, Kim Phi nhất định phải trở về.
Cửu công chúa cũng rất quan tâm đến công trình ở đập Đô Giang, Kim Phi lại phải quay về, khó trách cô ấy cũng muốn đi Tây Xuyên.
Bình thường Kim Phi chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của Cửu công chúa, y suy nghĩ một chút rồi lại dò hỏi: "Vũ Dương, một mình ta về là được rồi, nàng ở lại kinh thành nhé?"
"Con xem, Quốc sư cũng đã nói vậy rồi!"
Trần Cát như đã tìm được đồng minh, nhanh chóng nói theo.
"Không được, ta phải đi!" Cửu công chúa bướng bỉnh nói.
"Tại sao? Không phải nàng luôn lo chuyện trong triều sao?" Kim Phi hơi buồn bực hỏi.
Cửu công chúa là người biết tiếp thu lời khuyên bảo, bình thường cũng sẽ không bướng bỉnh như thế.
Cô ấy không thể không hiểu rõ, với tình hình bây giờ thì cô ấy ở lại kinh thành dưỡng thai là tốt nhất, nhưng bây giờ lại kiên quyết muốn đi Tây Xuyên chắc chăn là có lý do khác.
"Phu quân, gần đây ta đã nghĩ, chàng chắc chắn sẽ không thể ở lại kinh thành, nếu ta đã gả cho chàng thì sau này cũng phải theo chàng về Tây Xuyên, cũng phải tìm một Thừa tướng để phụ giúp Phụ hoàng."
Cửu công chúa nói: "Cơ bản bây giờ triều đình đã ổn định rồi, lần này cũng coi như là thử thách đám người Chung Vô Cực, nếu như bọn họ có thể phụ giúp Phụ hoàng tốt rồi thì sau này ta có thể yên tâm ở lại Tây Xuyên.”
Vốn dĩ Trần Cát đang muốn mắng Cửu công chúa, nhưng sau khi nghe được mấy lời cô ấy nói thì lời tới cổ họng đã nghẹn lại.
Là một người cha, lại không che mưa chắn gió được cho con gái, lại còn phải để con gái mình lo lắng, dù da mặt Trần Cát có dày đến đâu thì lúc này ông ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
"Nàng chắc chắn chưa?" Kim Phi nhìn Cửu công chúa thật sâu.
Y biết Cửu công chúa nhất quyết muốn đi Tây Xuyên, ngoài lý do vừa nói ra thì còn có ý tưởng 'câu cái.
Mặc dù nhóm quyền quý đã nề nếp hơn rất nhiều sau hai cuộc xử lý, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đều biết rất rõ rằng chắc chắn vẫn còn rất nhiều người đang có âm mưu xấu xa, chỉ là họ không dám lộ ra mà thôi.
Những người này luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn, Cửu công chúa rời khỏi kinh thành sẽ cho nhóm quyền quý một cơ hội.
“Chắc chắn!”
Cửu công chúa kiên quyết nói: “Mấy tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, con không muốn đứa nhỏ lúc sinh ra lại không thể nhìn thấy được cha mình!”
Tây Xuyên cách xa kinh thành ngàn dặm, thậm chí Kim Phi còn phải đi một suốt chặng đường, đi đi về về sẽ mất rất nhiều thời gian.
Huống chỉ sau khi Kim Phi trở về còn phải đến đập Đô Giang chỉ đạo công việc, muốn gặp nhau kịp lúc Cửu công chúa sinh con thì gần như là không có khả năng.
Đứa nhỏ trong bụng Cửu công chúa cũng là đứa con đầu lòng của Kim Phi, y cũng rất coi trọng.
Nếu Kim Phi không thể nhìn đứa nhỏ bước vào thế gian này, nói Kim Phi không tiếc nuối thì là giả
Nhưng nhìn xuống bụng của Cửu công chúa, Kim Phi lại do dự nói: "Nhưng thân thể của nàng..."
"Phu quân yên tâm, ta đã hỏi ý kiến thái y rồi, thực ra đây là thời gian thai nhi ổn định nhất, chỉ cần không nhảy nhót lung tung thì sẽ không sao cả, rất nhiều phụ nữ trong nhà người dân bình thường còn phải ra ruộng làm việc kia mài"
Cửu công chúa võ bụng nói: 'Lúc chúng ta ngồi xe ngựa về thì đi chậm một chút, sau đó từ quận Phụng Tường thì đi thuyền, chắc chắn sẽ không có việc gì."
Kim Phi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cửu công chúa nói không sai, rất nhiều phụ nữ trong nhà bình thường sắp sinh con vẫn còn phải đi làm.
Có một số đứa nhỏ ở làng Tây Hà được gọi là "Lộ sinh", "Điền sinh", “Mương sinh" đủ thứ tên, nghĩa là chúng được sinh ra ở ven đường, ngoài ruộng hoặc là mương rãnh.
So với bọn họ mà nói Cửu công chúa chỉ là ngồi xe ngựa lên đường mà thôi, quả thực chẳng là gì cả.
Trần Cát há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ là thở dài, rồi cũng không nói gì mà bước ra ngoài.
Trong mấy tháng qua, ông ta đã nghe Cửu công chúa nói nhiều về tình hình ở Xuyên Thục, cũng biết tầm quan trọng của công trình đập Đô Giang.
Nếu đập Đô Giang hoàn thành, sẽ có lợi cho vô số người dân ở Xuyên Thục, ông ta thật sự không biết làm thế nào để ngăn cản Kim Phi và Cửu công chúa.
“Nàng đi khuyên nhủ Bệ hạ đi, gần đây cũng đừng đến Ngự Thư Phòng bận rộn mà dành thời gian cho Khánh phi nhiều hơn”
Kim Phi cầm lấy tấu chương trước mặt Cửu công chúa, đỡ cô ấy đứng dậy: “Ta đi tìm Lạc Lan với Đại Lưu bàn chuyện về trở về."
Dù là kiếp trước, nhiều phụ nữ lấy chồng xa thì một năm cũng không về nhà mẹ đẻ được một lần, huống chỉ là nơi giao thông lạc hậu như Đại Khang.
Nếu Cửu công chúa theo Kim Phi tới Tây Xuyên, rồi sinh hạ một đứa con, thì cả đời này về kinh thành được mấy lần cũng khó mà nói được.
“Vâng.”
Cửu công chúa gật đầu, đuổi theo Trần Cát tới hậu cung.
Kim Phi cũng lập tức rời cung đi tìm Lạc Lan.