Chỉ có điều kệ tre của Phương Linh Quân sạch sẽ hơn Thiết Thế Hâm nhiều, thẻ tre cũng đặt gọn gàng ngăn nắp.
Bàn là một bộ bàn ghế tre, trông hơi cũ kĩ, nhưng rõ ràng càng trang nhã hơn.
“Kim tiên sinh ngồi đi!”
Phương Linh Quân chỉ vào một bên bàn, đợi Kim Phi ngồi xuống, ông ta cũng ngồi đối diện với Kim Phi, bắt đầu ra tay pha trà.
Kim Phi thường thấy Cửu công chúa pha trà, trái ngược với sự tao nhã của Cửu công chúa, hiển nhiên là Phương Linh Quân pha trà càng hờ hững ung dung hơn, y như con người ông ta.
Quần áo của Phương Linh Quân đều là đồ giặt đến bạc trắng, hơn nữa khuỷu tay và vạt dưới còn có miếng vá, nhưng đối diện với Kim Phi, trông ông ta vẫn thỏa đáng đúng mực, bĩnh tĩnh, ung dung.
Chỉ nhìn từ điểm này, trình độ của Phương Linh Quân đã cao hơn Thiết Thế Hâm rồi.
Có điều Kim Phi không tới để xem Phương Linh Quân pha trà, nhân lúc Phương Linh Quân bỏ ấm nước lên bếp lò, mở miệng nói: “Phương tiên sinh, tiểu sinh trẻ tuổi, cũng chưa thấy việc đời, không hiểu rõ quy củ phức tạp, nên có lời nói thẳng...”
Còn chưa nói xong, đã thấy Phương Linh Quân cười.
Kim Phi chưa nói gì, nhưng đám người Bắc Thiên Tâm và Thiết Chùy sau y đã cau mày.
Phương Linh Quân phát hiện sắc mặt đám người Thiết Chùy không đúng, vội thu mặt cười lại, xua tay nói: “Các vị đừng hiểu lầm, chỉ là lão già lâu rồi chưa thấy người thẳng thắn cởi mở như Kim tiên sinh.
Tiên sinh là quốc sư, một chữ ngang vua, nếu tiên sinh chưa thấy việc đời, thì thiên hạ hiện nay, còn ai dám nói mình từng thấy việc đời chứ?”
“Trước đây tiểu sinh luôn sống trong núi, thật sự chưa thấy việc đời, cũng không hiểu những quy củ đó của triều đình, nếu ở đâu làm chưa ổn, nói không thích đáng, Phương tiên sinh đừng chê bai.” Kim Phi ăn ngay nói thật.
Lễ nghi của thời đại phong kiến rất nặng, người có địa vị càng cao, tuổi tác càng lớn, càng để ý tới những cái này.
Còn Kim Phi thì thật sự không hiểu những quy củ này.
“Thật ra không giấu gì Kim tiên sinh, ông già sống trong rừng tre này cả đời, cũng không hiểu những quy củ đó, vừa nãy còn lo nói sai, sẽ khiến tiên sinh chê cười.”
Phương Linh Quân cười nói: “Cho nên vừa nấy tiên sinh nói vậy, lão già này mới không nhịn cười được.”
“Nếu đã vậy, tiểu sinh sẽ nói thẳng.”
Kim Phi đi thẳng vào chủ đề: “Lần này tiểu sinh đến, muốn mời tiên sinh rời núi, đi làng Tây Hà dạy học.”
“Được Kim tiên sinh yêu mến, lão già này cảm kích vô cùng, nhưng tiên sinh cũng thấy đó, ta ở đây cũng có không ít học sinh, ta đi rồi thì bọn họ làm sao?”
Phương Linh Quân nói: “Theo như ta biết, tiên sinh tuyển không ít giáo viên nữ, có lẽ trường học làng Tây Hà không thiếu tiên sinh chứ?”
“Đúng là trường học làng Tây Hà không thiếu giáo viên, nhưng ta muốn xây một trường đại học, cần người tri thức đức cao vọng trọng như tiên sinh đến trấn giữ.”
Kim Phi nói: “Về phần chỗ này, tiên sinh cứ yên tâm, nếu bọn họ bằng lòng đi theo tiên sinh tới làng Tây Hà tiếp tục học tập, ta có thể sắp xếp người đưa bọn họ đi, học phí ăn ở đều do ta bao cả.
Nếu bọn họ không băng lòng đi cùng, ta cũng có thể sắp xếp giáo viên mới tới dạy bọn họ!”
“Đại học?” Phương Linh Quân tò mò hỏi: “Đại học là gì? Trường học to hơn à?”
“Ta phân trường học thành tiểu học, trung học và đại học, tiểu học là nhập môn, trung học để củng cố kiến thức, đại học thì nghiên cứu kiến thức uyên thâm hơn, từ mọi ngành nghề để thúc đẩy cả xã hội phát triển.”
Kim Phi giải thích nói: “Ta thành lập đại học đầu tiên, mục đích chủ yếu là bồi dưỡng giáo viên chuyên nghiệp, dùng tốc độ nhanh nhất để mở rộng giáo dục bắt buộc trên cả Đại Khang”
“Giáo dục bắt buộc?” Phương Linh Quân lại nghe thấy một từ mới.
“Giáo dục bắt buộc, đúng như tên gọi là chỉ trong tương lai không xa, đi học sẽ trở thành một loại nghĩa vụi”
Kim Phi nói: “Chỉ cần là trẻ em đến tuổi, thì phải đi học, nếu không thì người lớn nhà bọn họ đang phạm pháp, phải nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
“Không đi học là phạm pháp?” Phương Linh Quân không khỏi trợn trừng mắt.
Trẻ em đọc sách của Đại Khang rất ít, đặc biệt là trẻ em nông thôn, phải làm việc giúp gia đình, nên đọc sách càng ít hơn.
Phương Linh Quân không ngờ, Kim Phi còn có thể cưỡng chế trẻ em đi học.
Bàn là một bộ bàn ghế tre, trông hơi cũ kĩ, nhưng rõ ràng càng trang nhã hơn.
“Kim tiên sinh ngồi đi!”
Phương Linh Quân chỉ vào một bên bàn, đợi Kim Phi ngồi xuống, ông ta cũng ngồi đối diện với Kim Phi, bắt đầu ra tay pha trà.
Kim Phi thường thấy Cửu công chúa pha trà, trái ngược với sự tao nhã của Cửu công chúa, hiển nhiên là Phương Linh Quân pha trà càng hờ hững ung dung hơn, y như con người ông ta.
Quần áo của Phương Linh Quân đều là đồ giặt đến bạc trắng, hơn nữa khuỷu tay và vạt dưới còn có miếng vá, nhưng đối diện với Kim Phi, trông ông ta vẫn thỏa đáng đúng mực, bĩnh tĩnh, ung dung.
Chỉ nhìn từ điểm này, trình độ của Phương Linh Quân đã cao hơn Thiết Thế Hâm rồi.
Có điều Kim Phi không tới để xem Phương Linh Quân pha trà, nhân lúc Phương Linh Quân bỏ ấm nước lên bếp lò, mở miệng nói: “Phương tiên sinh, tiểu sinh trẻ tuổi, cũng chưa thấy việc đời, không hiểu rõ quy củ phức tạp, nên có lời nói thẳng...”
Còn chưa nói xong, đã thấy Phương Linh Quân cười.
Kim Phi chưa nói gì, nhưng đám người Bắc Thiên Tâm và Thiết Chùy sau y đã cau mày.
Phương Linh Quân phát hiện sắc mặt đám người Thiết Chùy không đúng, vội thu mặt cười lại, xua tay nói: “Các vị đừng hiểu lầm, chỉ là lão già lâu rồi chưa thấy người thẳng thắn cởi mở như Kim tiên sinh.
Tiên sinh là quốc sư, một chữ ngang vua, nếu tiên sinh chưa thấy việc đời, thì thiên hạ hiện nay, còn ai dám nói mình từng thấy việc đời chứ?”
“Trước đây tiểu sinh luôn sống trong núi, thật sự chưa thấy việc đời, cũng không hiểu những quy củ đó của triều đình, nếu ở đâu làm chưa ổn, nói không thích đáng, Phương tiên sinh đừng chê bai.” Kim Phi ăn ngay nói thật.
Lễ nghi của thời đại phong kiến rất nặng, người có địa vị càng cao, tuổi tác càng lớn, càng để ý tới những cái này.
Còn Kim Phi thì thật sự không hiểu những quy củ này.
“Thật ra không giấu gì Kim tiên sinh, ông già sống trong rừng tre này cả đời, cũng không hiểu những quy củ đó, vừa nãy còn lo nói sai, sẽ khiến tiên sinh chê cười.”
Phương Linh Quân cười nói: “Cho nên vừa nấy tiên sinh nói vậy, lão già này mới không nhịn cười được.”
“Nếu đã vậy, tiểu sinh sẽ nói thẳng.”
Kim Phi đi thẳng vào chủ đề: “Lần này tiểu sinh đến, muốn mời tiên sinh rời núi, đi làng Tây Hà dạy học.”
“Được Kim tiên sinh yêu mến, lão già này cảm kích vô cùng, nhưng tiên sinh cũng thấy đó, ta ở đây cũng có không ít học sinh, ta đi rồi thì bọn họ làm sao?”
Phương Linh Quân nói: “Theo như ta biết, tiên sinh tuyển không ít giáo viên nữ, có lẽ trường học làng Tây Hà không thiếu tiên sinh chứ?”
“Đúng là trường học làng Tây Hà không thiếu giáo viên, nhưng ta muốn xây một trường đại học, cần người tri thức đức cao vọng trọng như tiên sinh đến trấn giữ.”
Kim Phi nói: “Về phần chỗ này, tiên sinh cứ yên tâm, nếu bọn họ bằng lòng đi theo tiên sinh tới làng Tây Hà tiếp tục học tập, ta có thể sắp xếp người đưa bọn họ đi, học phí ăn ở đều do ta bao cả.
Nếu bọn họ không băng lòng đi cùng, ta cũng có thể sắp xếp giáo viên mới tới dạy bọn họ!”
“Đại học?” Phương Linh Quân tò mò hỏi: “Đại học là gì? Trường học to hơn à?”
“Ta phân trường học thành tiểu học, trung học và đại học, tiểu học là nhập môn, trung học để củng cố kiến thức, đại học thì nghiên cứu kiến thức uyên thâm hơn, từ mọi ngành nghề để thúc đẩy cả xã hội phát triển.”
Kim Phi giải thích nói: “Ta thành lập đại học đầu tiên, mục đích chủ yếu là bồi dưỡng giáo viên chuyên nghiệp, dùng tốc độ nhanh nhất để mở rộng giáo dục bắt buộc trên cả Đại Khang”
“Giáo dục bắt buộc?” Phương Linh Quân lại nghe thấy một từ mới.
“Giáo dục bắt buộc, đúng như tên gọi là chỉ trong tương lai không xa, đi học sẽ trở thành một loại nghĩa vụi”
Kim Phi nói: “Chỉ cần là trẻ em đến tuổi, thì phải đi học, nếu không thì người lớn nhà bọn họ đang phạm pháp, phải nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
“Không đi học là phạm pháp?” Phương Linh Quân không khỏi trợn trừng mắt.
Trẻ em đọc sách của Đại Khang rất ít, đặc biệt là trẻ em nông thôn, phải làm việc giúp gia đình, nên đọc sách càng ít hơn.
Phương Linh Quân không ngờ, Kim Phi còn có thể cưỡng chế trẻ em đi học.