Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bến tàu của nước K chính là như thế.

Người đứng đầu được ngồi lên vị trí này là dựa vào các mối quan hệ, công việc bình thường của hắn chính là duy trì các mối quan hệ, nói thẳng thì là cản trở người bên dưới và đòi hối lộ và mời khách ăn cơm.

Công việc hàng ngày thực sự của bến tàu trên cơ bản đều do tên phụ tá làm.

Câu hỏi vừa rồi của tên phụ tá quá thẳng thắn, được coi là điều cấm ky trong giới quan lại, cho nên trước khi hỏi, tên phụ tá hơi do dự.

Sau khi do dự thì vẫn kiên trì hỏi, vì tên phụ tá đã nhận ra được chuyện này. không hề đơn giản như vậy, có thể có cạm bẫy đang chờ mình nhảy vào, nên lãnh đạo mới giả vờ bị bệnh để trốn chạy.

Cho dù bình thường chịu trách nhiệm thay lãnh đạo, nhưng đám người Lạc Lan cũng không phải là người buôn bán bình thường, mà đến từ Đại Khang, nói đúng ra đây là ngoại thương, nếu làm không tốt thì có thể dẫn đến sự cố ngoại giao.

Trách nhiệm này quá lớn, tên phụ tá cũng không dám chịu trách nhiệm linh tỉnh.

Người phụ trách có thể không có năng lực chuyên môn, nhưng chắc chắn là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nghe thấy tên phụ tá hỏi câu này, lập tức hiểu được sự lo lăng của hắn, cũng biết mình không thể hoàn toàn không quan tâm được.

Hắn không trả lời câu hỏi của tên phụ tá ngay lập tức, mà chỉ chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống dưới.

Đúng lúc tên phụ tá chờ đến mức hơi sốt ruột thì người phụ trách nói: “Tạm thời đừng động đến bọn họ, cứ để bọn họ chất lên đi!”

Người xưa vẫn nói, làm chuyện gì đó cũng nên để cho người ta một đường lui, sau này còn gặp lại nhau, dù sao thì hắn cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Mã Văn Húc, nếu thực sự làm ầm ï thì cũng không tốt cho bất cứ ai, không có chuyện gì là được rồi.

Hắn không muốn giữ hàng hóa của Lạc Lan lại, chỉ không muốn để bọn họ lén trốn đi khi thổ ty đi vắng mà thôi, vừa rồi hắn tính toán cẩn thận một chút, dựa theo tốc độ vận chuyển lương thực của thuyền khẩn cấp, cho dù ban đêm không ngủ thì đến ngày mai cũng không thể chất hết hạt giống lên thuyền được.

Chỉ cần kéo dài được tới khi thổ ty trở về thì mục tiêu của hắn đã đạt được.

Còn thổ tỷ sẽ xử lý mấy người Mã Văn Húc như thế nào thì cũng không liên quan đến hắn.

Nếu thổ ty không quan tâm đến điều này, cùng lắm thì hắn đi nói chuyện nhẹ nhàng với Mã Văn Húc là được, Mã Văn Húc cũng không thể làm gì hắn được.

Nếu người phụ trách đã ra quyết định, trong lòng tên phụ tá cũng tự tin hơn, hơi khom người trả lời một tiếng, rồi mới rút lui.

Dù sao người phụ trách đã làm việc ở bến tàu lâu như vậy, tính toán vẫn tương đối chính xác.

Chắc chắn không được phép sử dụng máy hơi nước ở bến tàu, sau khi các công nhân khiêng bao lương thực lên thuyền khẩn cấp thì các thủy thủ chỉ có thể dùng gậy trúc để chèo thuyền khẩn cấp đến gần thuyền lầu.

Thuyền khẩn cấp được chất đầy hạt giống rất nặng và chống đi thật sự rất chậm.

Vất vả lắm mới chống được đến bên cạnh thuyền lầu, boong tàu của thuyền lầu lại quá cao, chỉ có thể dùng cần cẩu hạ túi lưới xuống, chất hạt giống vào trong túi lưới, rồi mới kéo lên trên thuyền lầu.

“Thiếu gia, như này cũng chậm quá rồi đúng không?"

Mã Văn Húc đứng trên bờ biển gấp đến mức không chịu được: "Với tốc độ này, cho dù chúng ta có làm thêm giờ vào ban đêm thì cũng không thể chất hết hạt giống lên thuyền trước buổi chiều ngày mai được!"

"Chuyện tới bây giờ, chỉ có thể đưa được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!"

Lạc Lan nói: "Nhanh chất hạt bông lên trước đã!"

Đến nước K lâu như vậy, Lạc Lan cũng hiểu rõ về sức mạnh trên biển của nước K, đừng nói là thuyền lầu có máy hơi nước và máy bắn đá, cho dù không có, nước K cũng không thể ngăn cản được hạm đội thủy quân.

Nói về chủng loại thì, hạt bông còn quan trọng hơn, chất hạt bông lên thuyền trước, đề phòng nếu sau này có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng có thể giữ được hạt bông.

Còn hạt lúa thì cố gắng chất càng nhiều càng tốt trước, đợi đến khi thật sự không còn cách nào khác, cùng lắm thì vứt hết những hạt lúa chưa chất lên đi.

"Thiếu gia, ta có một cách, có lẽ có thể đẩy nhanh tốc độ chất lên thuyền."

Phụ tá phía sau lưng Lạc Lan nhỏ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK