Chỉ nhìn thấy quả thực có mấy màn khói đen đang dạt trên bầu trời núi Thiết Quán.
Lúc này khói đen đã hơi tản ra, không nhìn rõ có mấy mũi tên lệnh, nhưng Cửu công chúa có thể xác nhận, màn khói đen này chắc chắn không phải chỉ do hai
hay ba mũi tên lệnh tạo thành.
Vào lúc này Cửu công chúa cũng không bình tĩnh được nữa, cô ấy hét to: “Tân Minh!"
“Gót Tân Minh vẫn đi theo phía sau chắp tay trả lời. “Ngươi không nhìn thấy mũi tên lệnh sao?”
Cửu công chúa quay người hét to với Tân Minh: “Ngươi không đi cứu viện phu quân còn đứng đây làm gì?”
Theo quy định, chỉ cần nhìn thấy loại mũi tên lệnh này, dù là nhân viên hộ tống, binh phủ, thủy quân hay là những binh lính khác chỉ cần là lực lượng vũ trang của Đại Khang đều phải đi cứu viện Kim Phi hoặc Cửu công chúa ngay lập tức.
“Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ bệ hại” Tân Minh cúi đầu trả lời.
“Bây giờ ta không cần bảo vệ, người cần bảo vệ là phu quân ta!”
Trên trán Cửu công chúa đã nổi gân xanh, trừng mắt hét: “Lập tức đi cứu phu quân, nếu phu quân xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt cái đầu chó của ngươi!”
Tần Minh là thị vệ Cửu công chúa tin tưởng nhất ngoài Châu Nhi, bình thường cô ấy rất tôn trọng Tần Minh, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nói những lời cay độc như vậy với Tân Minh.
“Vâng!”
Thực ra Tần Minh đã ý thức được tính quan trọng của việc này từ sớm nhưng không yên tâm về Cửu công chúa nên mới không đi cứu viện.
Bây giờ Cửu công chúa đã lo lắng như vậy, Tân Minh vội chạy xuống khỏi pháo đài, tập hợp binh lính.
Cửu công chúa xoay đầu nhìn Châu Nhi: “Châu Nhi, ngươi cũng nhanh đi đi!”
Châu Nhi vốn chưa từng làm trái ý của Cửu công chúa, lúc này lại lắc đầu: “Bệ hạ, người ở đâu, ta ở đó!”
Nhìn thấy Cửu công chúa cau mày, Châu Nhi nói tiếp: “Bệ hạ, Tân thống lĩnh đã dẫn người đến đó, còn có núi Thiết Quán, họ cách đó càng gần hơn, chắc chắn
Tả trưởng xưởng đã dẫn người đến đó rồi!”
Nhiều người như vậy đi, cho dù quân địch có tới hàng trăm người cũng sẽ chết, ta đi hay không không ảnh hưởng lắm!
Nếu đây là kế điệu hổ ly sơn của quân địch, bọn ta đều đến cứu viện tiên sinh, lỡ như kẻ gian muốn làm hại người thì làm thế nào?”
Cửu công chúa nghe vậy không khỏi trầm mặc.
Lo lắng dẫn đến hỗn loạn, Kim Phi có vị trí rất quan trọng đối với cô ấy, vì vậy khi biết tin Kim Phi gặp nguy hiểm cô ấy đã lập tức hoảng sợ.
Bây giờ nghe Châu Nhi nói như vậy, cuối cùng Cửu công chúa cũng đã bình tĩnh lại.
Đúng vậy, chắc chắn có rất nhiều nhân viên hộ tống vừa thấy tín hiệu đã chạy qua đó, thiếu Châu Nhi cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lỡ như đây là cái bẫy do tử sĩ giăng ra, lực lượng ở làng Tây Hà đều chạy đến cứu viện Kim Phi, kẻ gian nhân cơ hội đó đến đánh lén làng thì phải làm thế nào?
Nghĩ đến đây, Cửu công chúa hét lên: “Thiết đại nhân, thông báo cho Quan Liên Tuấn, để lại ít nhất một tiểu đội bảo vệ làng!”
Tiêu cục Trấn Viễn có một trung đoàn binh lực đóng tại trụ sở tổng bộ, phụ trách bảo vệ Kim Xuyên.
Gần đây đoàn trưởng nhân viên hộ tống đang trực luân phiên thường xuyên tên là Quan Liên Tuấn, là chú họ của Quan Hạ Nhi.
Tổng bộ tiêu cục ở sau núi, muốn đến cứu viện Kim Phi cần phải đi qua làng.
Mũi tên lệnh vừa mới được phóng không lâu, chắc hẳn bây giờ nhân viên hộ tống vẫn chưa đến.
“Vâng!”
Thiết Thế Hâm cũng không kịp hành lễ đã xách vạt áo trường bào chạy đến cổng làng.
Trong nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang làm cơm tối ở trong nhà bếp, nghe khắp nơi bên ngoài đều là tiếng bước chân, Quan Hạ Nhi nhét một nắm củi vào bếp: “Nhuận Nương, ta cho củi vào, muội xào thức ăn trước đi, ta ra bên ngoài xem thế nào.”
“Được!”
Nhuận Nương vừa xào đồ ăn vừa gật đầu.
Quan Hạ Nhỉ vừa buông kìm gắp than xuống và đứng dậy, vẫn chưa ra cửa đã nghe thấy tiếng vang.
Cô xoay người lại nhìn, thấy A Liên va phải cửa nhà bếp.
“A Liên, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi là con gái, phải điềm đạm, chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
Quan Hạ Nhi tức giận liếc đội trưởng đội cận vệ của mình: “Không sao chứ?”
“Phu nhân, không hay rồi, tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
A Liên vịn vào khung cửa hét lên: “Bên phía núi Thiết Quán phóng lên mấy mũi tên lệnh!”
Lúc này khói đen đã hơi tản ra, không nhìn rõ có mấy mũi tên lệnh, nhưng Cửu công chúa có thể xác nhận, màn khói đen này chắc chắn không phải chỉ do hai
hay ba mũi tên lệnh tạo thành.
Vào lúc này Cửu công chúa cũng không bình tĩnh được nữa, cô ấy hét to: “Tân Minh!"
“Gót Tân Minh vẫn đi theo phía sau chắp tay trả lời. “Ngươi không nhìn thấy mũi tên lệnh sao?”
Cửu công chúa quay người hét to với Tân Minh: “Ngươi không đi cứu viện phu quân còn đứng đây làm gì?”
Theo quy định, chỉ cần nhìn thấy loại mũi tên lệnh này, dù là nhân viên hộ tống, binh phủ, thủy quân hay là những binh lính khác chỉ cần là lực lượng vũ trang của Đại Khang đều phải đi cứu viện Kim Phi hoặc Cửu công chúa ngay lập tức.
“Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ bệ hại” Tân Minh cúi đầu trả lời.
“Bây giờ ta không cần bảo vệ, người cần bảo vệ là phu quân ta!”
Trên trán Cửu công chúa đã nổi gân xanh, trừng mắt hét: “Lập tức đi cứu phu quân, nếu phu quân xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt cái đầu chó của ngươi!”
Tần Minh là thị vệ Cửu công chúa tin tưởng nhất ngoài Châu Nhi, bình thường cô ấy rất tôn trọng Tần Minh, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nói những lời cay độc như vậy với Tân Minh.
“Vâng!”
Thực ra Tần Minh đã ý thức được tính quan trọng của việc này từ sớm nhưng không yên tâm về Cửu công chúa nên mới không đi cứu viện.
Bây giờ Cửu công chúa đã lo lắng như vậy, Tân Minh vội chạy xuống khỏi pháo đài, tập hợp binh lính.
Cửu công chúa xoay đầu nhìn Châu Nhi: “Châu Nhi, ngươi cũng nhanh đi đi!”
Châu Nhi vốn chưa từng làm trái ý của Cửu công chúa, lúc này lại lắc đầu: “Bệ hạ, người ở đâu, ta ở đó!”
Nhìn thấy Cửu công chúa cau mày, Châu Nhi nói tiếp: “Bệ hạ, Tân thống lĩnh đã dẫn người đến đó, còn có núi Thiết Quán, họ cách đó càng gần hơn, chắc chắn
Tả trưởng xưởng đã dẫn người đến đó rồi!”
Nhiều người như vậy đi, cho dù quân địch có tới hàng trăm người cũng sẽ chết, ta đi hay không không ảnh hưởng lắm!
Nếu đây là kế điệu hổ ly sơn của quân địch, bọn ta đều đến cứu viện tiên sinh, lỡ như kẻ gian muốn làm hại người thì làm thế nào?”
Cửu công chúa nghe vậy không khỏi trầm mặc.
Lo lắng dẫn đến hỗn loạn, Kim Phi có vị trí rất quan trọng đối với cô ấy, vì vậy khi biết tin Kim Phi gặp nguy hiểm cô ấy đã lập tức hoảng sợ.
Bây giờ nghe Châu Nhi nói như vậy, cuối cùng Cửu công chúa cũng đã bình tĩnh lại.
Đúng vậy, chắc chắn có rất nhiều nhân viên hộ tống vừa thấy tín hiệu đã chạy qua đó, thiếu Châu Nhi cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lỡ như đây là cái bẫy do tử sĩ giăng ra, lực lượng ở làng Tây Hà đều chạy đến cứu viện Kim Phi, kẻ gian nhân cơ hội đó đến đánh lén làng thì phải làm thế nào?
Nghĩ đến đây, Cửu công chúa hét lên: “Thiết đại nhân, thông báo cho Quan Liên Tuấn, để lại ít nhất một tiểu đội bảo vệ làng!”
Tiêu cục Trấn Viễn có một trung đoàn binh lực đóng tại trụ sở tổng bộ, phụ trách bảo vệ Kim Xuyên.
Gần đây đoàn trưởng nhân viên hộ tống đang trực luân phiên thường xuyên tên là Quan Liên Tuấn, là chú họ của Quan Hạ Nhi.
Tổng bộ tiêu cục ở sau núi, muốn đến cứu viện Kim Phi cần phải đi qua làng.
Mũi tên lệnh vừa mới được phóng không lâu, chắc hẳn bây giờ nhân viên hộ tống vẫn chưa đến.
“Vâng!”
Thiết Thế Hâm cũng không kịp hành lễ đã xách vạt áo trường bào chạy đến cổng làng.
Trong nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang làm cơm tối ở trong nhà bếp, nghe khắp nơi bên ngoài đều là tiếng bước chân, Quan Hạ Nhi nhét một nắm củi vào bếp: “Nhuận Nương, ta cho củi vào, muội xào thức ăn trước đi, ta ra bên ngoài xem thế nào.”
“Được!”
Nhuận Nương vừa xào đồ ăn vừa gật đầu.
Quan Hạ Nhỉ vừa buông kìm gắp than xuống và đứng dậy, vẫn chưa ra cửa đã nghe thấy tiếng vang.
Cô xoay người lại nhìn, thấy A Liên va phải cửa nhà bếp.
“A Liên, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi là con gái, phải điềm đạm, chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
Quan Hạ Nhi tức giận liếc đội trưởng đội cận vệ của mình: “Không sao chứ?”
“Phu nhân, không hay rồi, tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
A Liên vịn vào khung cửa hét lên: “Bên phía núi Thiết Quán phóng lên mấy mũi tên lệnh!”