Thật ra cách xa như vậy, muốn phá hỏng thuyền chở hàng rất khó, nhưng nếu bị người ta bản trúng thì chäc chẳn chết.
Chuyện như vậy cũng không thể nào không xảy ra, kiếp trước lúc Kim Phi học lịch sử đã từng nghe nói, năm đó chiến tranh Tống Liêu, quan chỉ huy nước Liêu bị quân Tống dùng cung nỏ hạng nặng bản chết, hai nước vì thế mà đình chiến, ký kết hiệp ước Thiền Uyên nổi tiếng.
Dù khả năng này tương đối nhỏ nhưng Kim Phi không dám dùng mạng của mình ra mạo hiểm vô ích, vì vậy y xoay người
chuẩn bị trở lại khoang thuyền.
Nhưng vào lúc này, phía trước lại truyền tới âm thanh mơ hồ.
“Là mũi tên lệnh! Lại còn có hai cái!”
Vẻ mặt Kim Phi và Thiết Chùy lần lượt thay đổi.
Đây là tin lính trinh sát truyền về.
Kim Phi vội vàng cầm ống nhòm ra, nhìn về phía trước.
Một nhánh sông cách đó mấy dặm, lính trinh sát ngồi thuyền cứu sinh ở ngay dưới cửa nhánh sông.
Trên thuyền có tổng cộng ba nhân viên hộ tống, một người trong đó đứng ở đuôi thuyền điều khiển cung nỏ hạng nặng, hai người khác cũng đang điên cuồng chèo thuyền.
Phía sau thuyền cứu sinh, một chiếc thuyền câu cá lái ra từ cửa sông, điên cưồng đuổi theo thuyền cứu sinh.
Kim Phi thấy được mười mấy chiếc và còn nhiều chiếc nữa xông ra phía sau cửa nhánh sông.
Thuyền cứu sinh đang lênh đênh trên dòng sông, nhân viên hộ tống ở đuôi thuyền bản hai lần liên tiếp đều hụt, chỉ có thể từ bỏ.
“Lại tới à?” Vẻ mặt Thiết Chùy thay đổi, xoay người hô: “Địch tấn công! Đánh trống!”
Giây tiếp theo, trên thuyền có tiếng trống nặng nề vang lên.
Dù là nhân viên hộ tống đang trực hay nghỉ ngơi đều nhanh chóng xông lên boong thuyền.
Boong thuyền hỗn loạn, nhưng trên thực tế mỗi người đều biết việc mình cần làm.
Có người ôm nồi ôm củi, có người xông về phía cung nỏ hạng nặng và máy bản đá, trong hai phút ngản ngủi, tất cả mọi
người đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Tốc độ thuyền cứu sinh xuôi dòng rất nhanh, lúc này chỉ cách thuyền chở hàng không tới một cây số.
Phía sau nó là vô số thuyền nhỏ, số lượng còn nhiều hơn cả lần trước.
“Lão Tam chuẩn bị cứu người, Lão Ngưu cũng chuẩn bị xong, bọn họ tới gần thì cứ đánh cho ta!”
Thiết Chùy lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ!"
Mấy nhân viên hộ tống đồng loạt hô to.
Thuyền cứu sinh trôi tới dưới thuyền chở hàng, nhân viên hộ tống trên thuyền bắt lấy sợi dây thuyền chở hàng ném xuống, móc vào hai bên thuyền cứu sinh.
Nhân viên hộ tống trên thuyền chở hàng kéo dây, nâng cả người và thuyền lên.
Lúc này, thuyền đánh cá của địch cũng đã tiến vào phạm vi của máy bản đá.
Sau khi trận chiến lần trước kết thúc, đám người Kim Phi và Thiết Chùy đã tiến hành đánh giá sau chiến tranh và nhất trí rằng sử dụng máy bản đá để đối phó với nhiều thuyền như vậy có hiệu quả hơn so với dùng cung nỏ hạng nặng.
'Thế nên máy băn đá đám nhân viên hộ tống giấu trong khoang cũng bí mật dời lên, đặt trên boong.
Một khi kẻ địch tiến vào phạm vi ném, tất cả máy bản đá cũng đều được khởi động.
Những chiếc thuyền đánh cá này đều được Ngô vương tạm thời gom góp được, rất nhiều chiếc chỉ có một tầng, không
chịu nổi sự bản phá của máy bản đá.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Thiết Chùy tin rắng chỉ cần một đợt bản, đối thủ đã có thể. chịu tổn thất nặng nề.
Phủ binh cũng là một đám người ô hợp, nói không chừng bọn họ có thể bị đánh tan.
Nhưng điều Thiết Chùy không ngờ là thuyền đánh cá chỉ đuổi theo thuyền cứu sinh cách xa mấy trăm thước, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ ngừng lại.
Ở khoảng cách này cung nỏ hạng nặng cũng có thể bắn tới, nhưng không nằm trong tầm bắn của máy bắn đá.
Sau đó, đám nhân viên hộ tống thấy phủ binh trên thuyền đánh cá mang lên mấy cái bình, đổ thứ gì đó vào trong nước.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Thiết Chùy nghỉ ngờ.
Kim Phi cũng bối rối giơ ống nhòm lên, nhắm vào phương xa.
Một giây tiếp theo, vẻ mặt Kim Phi đột nhiên thay đổi, giận dữ hét: “Không ổn, bọn họ đổ dầu xuống sông, mau rút lui!”
“Đổ dầu?” Thuyền trưởng cũng sững sờ, ngay sau đó khàn giọng hô: “Bọn họ định châm lửa đốt chúng ta, mau nhổ neo!”
“Tất cả mọi người xuống chèo thuyền đi!”
Thiết Chùy cũng đã nhận ra, gân cổ hét.
Nhân viên hộ tống và thủy thủ tụ tập trên boong rốt rít xông vào khoang thuyền.
Trên thuyền đánh cá, một giáo úy thấy váng dầu trôi ra khỏi phạm vi thuyền đánh cá thì ném một cây đuốc xuống!
Bùm! Trên mặt sông lập tức nổi lên
Ngọn lửa trôi theo dòng nước, chậm rãi chảy tới thuyên chở hàng.
Chuyện như vậy cũng không thể nào không xảy ra, kiếp trước lúc Kim Phi học lịch sử đã từng nghe nói, năm đó chiến tranh Tống Liêu, quan chỉ huy nước Liêu bị quân Tống dùng cung nỏ hạng nặng bản chết, hai nước vì thế mà đình chiến, ký kết hiệp ước Thiền Uyên nổi tiếng.
Dù khả năng này tương đối nhỏ nhưng Kim Phi không dám dùng mạng của mình ra mạo hiểm vô ích, vì vậy y xoay người
chuẩn bị trở lại khoang thuyền.
Nhưng vào lúc này, phía trước lại truyền tới âm thanh mơ hồ.
“Là mũi tên lệnh! Lại còn có hai cái!”
Vẻ mặt Kim Phi và Thiết Chùy lần lượt thay đổi.
Đây là tin lính trinh sát truyền về.
Kim Phi vội vàng cầm ống nhòm ra, nhìn về phía trước.
Một nhánh sông cách đó mấy dặm, lính trinh sát ngồi thuyền cứu sinh ở ngay dưới cửa nhánh sông.
Trên thuyền có tổng cộng ba nhân viên hộ tống, một người trong đó đứng ở đuôi thuyền điều khiển cung nỏ hạng nặng, hai người khác cũng đang điên cuồng chèo thuyền.
Phía sau thuyền cứu sinh, một chiếc thuyền câu cá lái ra từ cửa sông, điên cưồng đuổi theo thuyền cứu sinh.
Kim Phi thấy được mười mấy chiếc và còn nhiều chiếc nữa xông ra phía sau cửa nhánh sông.
Thuyền cứu sinh đang lênh đênh trên dòng sông, nhân viên hộ tống ở đuôi thuyền bản hai lần liên tiếp đều hụt, chỉ có thể từ bỏ.
“Lại tới à?” Vẻ mặt Thiết Chùy thay đổi, xoay người hô: “Địch tấn công! Đánh trống!”
Giây tiếp theo, trên thuyền có tiếng trống nặng nề vang lên.
Dù là nhân viên hộ tống đang trực hay nghỉ ngơi đều nhanh chóng xông lên boong thuyền.
Boong thuyền hỗn loạn, nhưng trên thực tế mỗi người đều biết việc mình cần làm.
Có người ôm nồi ôm củi, có người xông về phía cung nỏ hạng nặng và máy bản đá, trong hai phút ngản ngủi, tất cả mọi
người đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Tốc độ thuyền cứu sinh xuôi dòng rất nhanh, lúc này chỉ cách thuyền chở hàng không tới một cây số.
Phía sau nó là vô số thuyền nhỏ, số lượng còn nhiều hơn cả lần trước.
“Lão Tam chuẩn bị cứu người, Lão Ngưu cũng chuẩn bị xong, bọn họ tới gần thì cứ đánh cho ta!”
Thiết Chùy lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ!"
Mấy nhân viên hộ tống đồng loạt hô to.
Thuyền cứu sinh trôi tới dưới thuyền chở hàng, nhân viên hộ tống trên thuyền bắt lấy sợi dây thuyền chở hàng ném xuống, móc vào hai bên thuyền cứu sinh.
Nhân viên hộ tống trên thuyền chở hàng kéo dây, nâng cả người và thuyền lên.
Lúc này, thuyền đánh cá của địch cũng đã tiến vào phạm vi của máy bản đá.
Sau khi trận chiến lần trước kết thúc, đám người Kim Phi và Thiết Chùy đã tiến hành đánh giá sau chiến tranh và nhất trí rằng sử dụng máy bản đá để đối phó với nhiều thuyền như vậy có hiệu quả hơn so với dùng cung nỏ hạng nặng.
'Thế nên máy băn đá đám nhân viên hộ tống giấu trong khoang cũng bí mật dời lên, đặt trên boong.
Một khi kẻ địch tiến vào phạm vi ném, tất cả máy bản đá cũng đều được khởi động.
Những chiếc thuyền đánh cá này đều được Ngô vương tạm thời gom góp được, rất nhiều chiếc chỉ có một tầng, không
chịu nổi sự bản phá của máy bản đá.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Thiết Chùy tin rắng chỉ cần một đợt bản, đối thủ đã có thể. chịu tổn thất nặng nề.
Phủ binh cũng là một đám người ô hợp, nói không chừng bọn họ có thể bị đánh tan.
Nhưng điều Thiết Chùy không ngờ là thuyền đánh cá chỉ đuổi theo thuyền cứu sinh cách xa mấy trăm thước, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ ngừng lại.
Ở khoảng cách này cung nỏ hạng nặng cũng có thể bắn tới, nhưng không nằm trong tầm bắn của máy bắn đá.
Sau đó, đám nhân viên hộ tống thấy phủ binh trên thuyền đánh cá mang lên mấy cái bình, đổ thứ gì đó vào trong nước.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Thiết Chùy nghỉ ngờ.
Kim Phi cũng bối rối giơ ống nhòm lên, nhắm vào phương xa.
Một giây tiếp theo, vẻ mặt Kim Phi đột nhiên thay đổi, giận dữ hét: “Không ổn, bọn họ đổ dầu xuống sông, mau rút lui!”
“Đổ dầu?” Thuyền trưởng cũng sững sờ, ngay sau đó khàn giọng hô: “Bọn họ định châm lửa đốt chúng ta, mau nhổ neo!”
“Tất cả mọi người xuống chèo thuyền đi!”
Thiết Chùy cũng đã nhận ra, gân cổ hét.
Nhân viên hộ tống và thủy thủ tụ tập trên boong rốt rít xông vào khoang thuyền.
Trên thuyền đánh cá, một giáo úy thấy váng dầu trôi ra khỏi phạm vi thuyền đánh cá thì ném một cây đuốc xuống!
Bùm! Trên mặt sông lập tức nổi lên
Ngọn lửa trôi theo dòng nước, chậm rãi chảy tới thuyên chở hàng.