Cho dù một chi nhánh có nổi loạn thì các chỉ nhánh còn lại cũng có thể tổ chức đủ lực lượng để trấn áp.
Bằng cách này, cần có nhiều nhân tài trụ cột hơn.
Ít nhất người đứng đầu mỗi chỉ nhánh phải là người mà y có thể tin tưởng, phải không?
Tất nhiên, đây đều là những vấn đề trong tương lai. Kim Phi năm nay mới mười chín tuổi, còn có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng nhân tài.
Nhưng cuộc Bắc phạt của Trương Lương là một vấn đề đã được xác định, sau khi anh ta rời đi, phải có người phụ trách tiêu cục.
Đại Tráng và Hầu Tử là những lựa chọn đầu tiên trong tâm trí của Kim Phi và Trương Lương.
Họ đã chiến đấu nhiều trận với Trương Lương. Đại Tráng vững vàng và Hầu Tử đầy những ý tưởng thông minh. Khi họ hợp tác thì việc đối phó với một nhóm thổ phỉ là không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là bọn họ đều đã từng bước lớn lên cùng Kim Phi, nhà của bọn họ cũng ở làng Tây Hà nên có thể tin tưởng tuyệt đối.
"Được rồi, Đại Tráng, Hầu Tử, tiếp theo phải xem các ngươi biểu hiện rồi!"
Trương Lương nói: "Lão Ưng, ngươi phái một đội bay, chịu trách nhiệm hợp tác với bọn họi"
"Vâng!" Lão Ưng và Đại Tráng đồng thời đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Hầu Tử chỉ huy một trận chiến lớn như vậy, anh ta gãi tai đây phấn khích: "Tiên sinh, Đại đội trưởng, đừng lo lắng, ta hứa sẽ đánh nhà họ Tào nhảm nhí gì đấy tè ra quần luôn!"
"Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Dù có thể coi thường kẻ thù về mặt chiến lược, nhưng về mặt chiến thuật chúng ta phải dành một trắm phần trăm sự chú ý cho kẻ thù. Nếu chúng ta thua trận này, hai ngươi và tất cả các sĩ quan cấp trên tiểu đội trưởng phải ra tòa án quân sự hết cho ông đây!”
Khi Kim Phi nhìn thấy Hầu Tử như vậy vội nhắc nhở.
Tòa án quân sự mà y đề cập chính là nơi xét xử mà Trương Lương đã thành lập ở làng Tây Hà trước đây. “Phòng tối nhỏ” là phương pháp trừng phạt được sử dụng phổ biến nhất trong xét xử.
Sau này, sau khi thành lập quân Trấn Viễn, Kim Phi đã đổi tên chỗ xét xử thành tòa án quân sự, khiến nó trở nên trang trọng hơn.
"Vâng!"
Lần này, ngay cả biểu cảm của Hầu tử cũng trở nên nghiêm trang.
Bọn họ đều là người làng Tây Hà, đã quá quen thuộc với phòng tối nhỏ.
Đặc biệt là Hầu Tử, năm ngoái đã nói những lời trêu chọc Đường Tiểu Bắc, bị Đường Tiểu Bắc ghim thù, cả mùa đông bị nhốt trong phòng tối nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Sáng mùng một Tết, thấy bọn trẻ con trong làng chơi ở sân đập lúa, anh ta trêu chúng rằng sông đóng băng, cá chết ngạt. Chỉ cần phá vỡ lớp băng, cá sẽ tự nhảy ra ngoài.
Những đứa trẻ tin anh ta và đồng ý xuống sông để đập băng, dẫn đến hai đứa trẻ rơi xuống hố băng.
Nếu không có người đốt lò đi bổ sung củi chú ý kịp thời thì hai đứa trẻ đã chết đuối.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, cô ấy đã nhốt Hầu Tử trong phòng tối nhỏ suốt nửa tháng, thậm chí còn dành cả tết nguyên tiêu trong đó.
Kể từ đó, mỗi khi Hầu Tử nghe thấy những từ “phòng tối nhỏ” hay “tòa án quân sự” đều cảm thấy tim mình run lên.
Tuy nhiên, Hầu Tử cũng trở nên kiềm chế hơn và không dám chơi khăm như trước.
Dù đôi khi không thể cưỡng lại việc đùa dai với một số cấp dưới của mình.
"Được rồi, bây giờ mọi người đã biết nhiệm vụ của mình, chúng ta tan họp, trở về chuẩn bị sẵn sàng."
Kim Phi sắp xếp giấy tờ trên bàn, nhìn Bắc Thiên Tâm: "Lần này kẻ địch của cô có lẽ cũng ở trong quân Cần Vương, cô đi chuẩn bị cùng Đại Tráng với Hầu Tử, hay là đợi họ bắt người rồi mới đến trại tù binh để chọn người?"
“Ta sẽ đi cùng!"
Bắc Thiên Tầm trả lời: "Ta đã thề trước mộ của tỷ tỷ rằng ta phải đích thân trả thù cho tỷ ấy!"
"Vậy được rồi." Kim Phi nói với vẻ mặt tội lỗi: "Ta vốn đã hứa sẽ đi cùng cô để tiêu diệt bọn thổ phi..."
“Không sao,' Bắc Thiên Tâm không đợi Kim Phi nói xong, sau đó xua tay ngắt lời y: "Có Đại Tráng và Hầu Tử ở bên cạnh là đủ rồi, chỉ cần có thể giết chết đám cầm thú đó là được rồi!"
Kim Phi vừa định lên tiếng thì cận vệ ở cửa gõ cửa bước vào: "Tiên sinh, Trung đội trưởng Trần báo lại, họ đã bắt được một gián điệp trên đường Hưng Long. Khi họ bắt được hắn, hắn đang cố gắng bẻ khóa cửa nhà kho để lấy trộm khinh khí cầu!"
Bằng cách này, cần có nhiều nhân tài trụ cột hơn.
Ít nhất người đứng đầu mỗi chỉ nhánh phải là người mà y có thể tin tưởng, phải không?
Tất nhiên, đây đều là những vấn đề trong tương lai. Kim Phi năm nay mới mười chín tuổi, còn có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng nhân tài.
Nhưng cuộc Bắc phạt của Trương Lương là một vấn đề đã được xác định, sau khi anh ta rời đi, phải có người phụ trách tiêu cục.
Đại Tráng và Hầu Tử là những lựa chọn đầu tiên trong tâm trí của Kim Phi và Trương Lương.
Họ đã chiến đấu nhiều trận với Trương Lương. Đại Tráng vững vàng và Hầu Tử đầy những ý tưởng thông minh. Khi họ hợp tác thì việc đối phó với một nhóm thổ phỉ là không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là bọn họ đều đã từng bước lớn lên cùng Kim Phi, nhà của bọn họ cũng ở làng Tây Hà nên có thể tin tưởng tuyệt đối.
"Được rồi, Đại Tráng, Hầu Tử, tiếp theo phải xem các ngươi biểu hiện rồi!"
Trương Lương nói: "Lão Ưng, ngươi phái một đội bay, chịu trách nhiệm hợp tác với bọn họi"
"Vâng!" Lão Ưng và Đại Tráng đồng thời đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Hầu Tử chỉ huy một trận chiến lớn như vậy, anh ta gãi tai đây phấn khích: "Tiên sinh, Đại đội trưởng, đừng lo lắng, ta hứa sẽ đánh nhà họ Tào nhảm nhí gì đấy tè ra quần luôn!"
"Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Dù có thể coi thường kẻ thù về mặt chiến lược, nhưng về mặt chiến thuật chúng ta phải dành một trắm phần trăm sự chú ý cho kẻ thù. Nếu chúng ta thua trận này, hai ngươi và tất cả các sĩ quan cấp trên tiểu đội trưởng phải ra tòa án quân sự hết cho ông đây!”
Khi Kim Phi nhìn thấy Hầu Tử như vậy vội nhắc nhở.
Tòa án quân sự mà y đề cập chính là nơi xét xử mà Trương Lương đã thành lập ở làng Tây Hà trước đây. “Phòng tối nhỏ” là phương pháp trừng phạt được sử dụng phổ biến nhất trong xét xử.
Sau này, sau khi thành lập quân Trấn Viễn, Kim Phi đã đổi tên chỗ xét xử thành tòa án quân sự, khiến nó trở nên trang trọng hơn.
"Vâng!"
Lần này, ngay cả biểu cảm của Hầu tử cũng trở nên nghiêm trang.
Bọn họ đều là người làng Tây Hà, đã quá quen thuộc với phòng tối nhỏ.
Đặc biệt là Hầu Tử, năm ngoái đã nói những lời trêu chọc Đường Tiểu Bắc, bị Đường Tiểu Bắc ghim thù, cả mùa đông bị nhốt trong phòng tối nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Sáng mùng một Tết, thấy bọn trẻ con trong làng chơi ở sân đập lúa, anh ta trêu chúng rằng sông đóng băng, cá chết ngạt. Chỉ cần phá vỡ lớp băng, cá sẽ tự nhảy ra ngoài.
Những đứa trẻ tin anh ta và đồng ý xuống sông để đập băng, dẫn đến hai đứa trẻ rơi xuống hố băng.
Nếu không có người đốt lò đi bổ sung củi chú ý kịp thời thì hai đứa trẻ đã chết đuối.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết được chuyện này, cô ấy đã nhốt Hầu Tử trong phòng tối nhỏ suốt nửa tháng, thậm chí còn dành cả tết nguyên tiêu trong đó.
Kể từ đó, mỗi khi Hầu Tử nghe thấy những từ “phòng tối nhỏ” hay “tòa án quân sự” đều cảm thấy tim mình run lên.
Tuy nhiên, Hầu Tử cũng trở nên kiềm chế hơn và không dám chơi khăm như trước.
Dù đôi khi không thể cưỡng lại việc đùa dai với một số cấp dưới của mình.
"Được rồi, bây giờ mọi người đã biết nhiệm vụ của mình, chúng ta tan họp, trở về chuẩn bị sẵn sàng."
Kim Phi sắp xếp giấy tờ trên bàn, nhìn Bắc Thiên Tâm: "Lần này kẻ địch của cô có lẽ cũng ở trong quân Cần Vương, cô đi chuẩn bị cùng Đại Tráng với Hầu Tử, hay là đợi họ bắt người rồi mới đến trại tù binh để chọn người?"
“Ta sẽ đi cùng!"
Bắc Thiên Tầm trả lời: "Ta đã thề trước mộ của tỷ tỷ rằng ta phải đích thân trả thù cho tỷ ấy!"
"Vậy được rồi." Kim Phi nói với vẻ mặt tội lỗi: "Ta vốn đã hứa sẽ đi cùng cô để tiêu diệt bọn thổ phi..."
“Không sao,' Bắc Thiên Tâm không đợi Kim Phi nói xong, sau đó xua tay ngắt lời y: "Có Đại Tráng và Hầu Tử ở bên cạnh là đủ rồi, chỉ cần có thể giết chết đám cầm thú đó là được rồi!"
Kim Phi vừa định lên tiếng thì cận vệ ở cửa gõ cửa bước vào: "Tiên sinh, Trung đội trưởng Trần báo lại, họ đã bắt được một gián điệp trên đường Hưng Long. Khi họ bắt được hắn, hắn đang cố gắng bẻ khóa cửa nhà kho để lấy trộm khinh khí cầu!"