Thiết Chùy đã đi theo Kim Phi lâu như vậy, biết rõ tính cách Kim Phi, anh ta cũng không khách sáo, hành quân lễ với Cửu công chúa rồi dẫn đội cận vệ rời đi.
Đội cận vệ vừa đi thì Bắc Thiên Tâm đỡ Quan Hạ Nhi vội vàng chạy đến.
“Sao hai người cũng tới đây?” Kim Phi cười khổ hỏi.
Quan Hạ Nhi đầu tiên là đi một vòng quanh Kim Phi, xác nhận y không bị thương, lúc này mới nói: “Đương gia chàng về mà sao không phái người về trước báo một tiếng? Nếu không phải nhân viên hộ tống tuần tra nói với A Liên thì ta cũng không biết chàng đã trở về.”
“Ta đi đường vội vàng, ta tưởng các nàng đang ngủ, không muốn đánh thức các nàng.” Kim Phi xoa bụng Quan Hạ Nhi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Đương gia chinh chiến sa trường trở về, chúng ta không. ra cổng làng nghênh đón đã là không giữ đạo làm vợ, lại không chạy đến gặp, ngày mai mẹ ta mà biết thì sẽ tới mắng †a không hiểu quy củ.”
Quan Hạ Nhi đảo mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhìn về phía Nhuận Nương đang đi theo phía sau.
Nhìn thấy kiểu tóc của Nhuận Nương đã thay đổi, lại đứng gần Kim Phi như vậy, đôi mắt của Quan Hạ Nhi tức thì bừng sáng.
Cô đến trước mặt Nhuận Nương, duỗi tay gỡ một cây trâm trên đầu mình, cài lên búi tóc của Nhuận Nương.
Nhuận Nương vốn đã có chút ngượng ngùng, bây giờ càng xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Nhưng cô ấy không từ chối chiếc trâm cài mà nhẹ nhàng gọi tiếng “Tỷ tỷ”.
“Ơi” Quan Hạ Nhi đáp lại một tiếng, nheo mắt cười.
Theo quy định của Đại Khang, vợ cả của đương gia cài trâm cho tiểu thiếp tức là đã thừa nhận địa vị của cô ấy.
Nhuận Nương gọi một tiếng tỷ tỷ, cũng tương đương thừa nhận địa vị vợ cả của Quan Hạ Nhi.
Tâm tư Cửu công chúa tỉnh tế nhạy bén, tuy rằng vừa rồi phần lớn sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Kim Phi và các quân sĩ, nhưng cô ấy cũng chú ý tới sự thay đổi trong kiểu tóc của Nhuận Nương.
Nhưng nghiêm túc mà nói, Cửu công chúa cũng là một trong những tiểu thiếp của Kim Phi, Quan Hạ Nhi mới là vợ cả, cho nên Cửu công chúa không thể cài trâm thay Quan Hạ Nhi được, cho nên cô ấy giả vờ coi như không nhìn thấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Hiện tại Quan Hạ Nhi dẫn đầu, Cửu công chúa cũng mỉm cười lấy chiếc trâm trên đầu mình cài lên đầu Nhuận Nương.
Nhuận Nương ngày thường luôn gọi Cửu công chúa bệ hạ, lần này cũng sửa lại cách gọi, nhỏ giọng mà gọi một tiếng
“Tỷ tỷ",
Cửu công chúa cũng mỉm cười duyên dáng đáp lời.
Sau đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn về phía Bắc Thiên Tâm đang xấu hổ.
“Muội xem ta hồ đồ chưa này; Bắc Thiên Tâm lần sờ trâm gỗ trên đầu, thấy hơi ngại.
Cô ấy là người luyện võ, trước đây từng làm thổ phỉ nến không chú ý nhiều đến việc ăn mặc, cảm thấy kiểu dáng của trâm vàng rất phức tạp, làm mất thì tiếc lắm, bình thường chỉ dùng một cây trâm gỗ tiện tay vót, hoàn toàn không ngờ Kim Phi và Nhuận Nương lại có chuyện mừng thế này.
“Nhuận Nương, không thì để mai ta tặng muội sau nhé?”
Người luôn tùy tiện, không nói được thì sẽ khiêng thẳng Kim Phi vào nhà như Bắc Thiên Tầm, lúc này lại đỏ mặt.
Không phải cô ấy không có chiếc trâm cài bằng vàng nào mà chỉ là cô ấy không cầm theo mà thôi.
“Chuyện này sao để qua đêm được?”
Quan Hạ Nhi cười liếc xéo Bắc Thiên Tâm, sau đó lại rút một cây trâm cài bằng vàng từ trên đầu của mình ra cài lên
đầu Bắc Thiên Tâm.
Bắc Thiên Tâm quay ra cười ngây ngô với Quan Hạ Nhi rồi nhanh chóng tháo trâm ra, cài lên tóc của Nhuận Nương.
“Cảm ơn tỷ tỷ” Nhuận Nương nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
“Không phải cảm ơn, không phải cảm ơn!” Bắc Thiên Tâm cười tít cả mắt.
Cô ấy là người cuối cùng vào cửa, bây giờ cuối cùng cũng có người gọi là cô ấy là tỷ tỷ rồi.
Đội cận vệ vừa đi thì Bắc Thiên Tâm đỡ Quan Hạ Nhi vội vàng chạy đến.
“Sao hai người cũng tới đây?” Kim Phi cười khổ hỏi.
Quan Hạ Nhi đầu tiên là đi một vòng quanh Kim Phi, xác nhận y không bị thương, lúc này mới nói: “Đương gia chàng về mà sao không phái người về trước báo một tiếng? Nếu không phải nhân viên hộ tống tuần tra nói với A Liên thì ta cũng không biết chàng đã trở về.”
“Ta đi đường vội vàng, ta tưởng các nàng đang ngủ, không muốn đánh thức các nàng.” Kim Phi xoa bụng Quan Hạ Nhi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Đương gia chinh chiến sa trường trở về, chúng ta không. ra cổng làng nghênh đón đã là không giữ đạo làm vợ, lại không chạy đến gặp, ngày mai mẹ ta mà biết thì sẽ tới mắng †a không hiểu quy củ.”
Quan Hạ Nhi đảo mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhìn về phía Nhuận Nương đang đi theo phía sau.
Nhìn thấy kiểu tóc của Nhuận Nương đã thay đổi, lại đứng gần Kim Phi như vậy, đôi mắt của Quan Hạ Nhi tức thì bừng sáng.
Cô đến trước mặt Nhuận Nương, duỗi tay gỡ một cây trâm trên đầu mình, cài lên búi tóc của Nhuận Nương.
Nhuận Nương vốn đã có chút ngượng ngùng, bây giờ càng xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Nhưng cô ấy không từ chối chiếc trâm cài mà nhẹ nhàng gọi tiếng “Tỷ tỷ”.
“Ơi” Quan Hạ Nhi đáp lại một tiếng, nheo mắt cười.
Theo quy định của Đại Khang, vợ cả của đương gia cài trâm cho tiểu thiếp tức là đã thừa nhận địa vị của cô ấy.
Nhuận Nương gọi một tiếng tỷ tỷ, cũng tương đương thừa nhận địa vị vợ cả của Quan Hạ Nhi.
Tâm tư Cửu công chúa tỉnh tế nhạy bén, tuy rằng vừa rồi phần lớn sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Kim Phi và các quân sĩ, nhưng cô ấy cũng chú ý tới sự thay đổi trong kiểu tóc của Nhuận Nương.
Nhưng nghiêm túc mà nói, Cửu công chúa cũng là một trong những tiểu thiếp của Kim Phi, Quan Hạ Nhi mới là vợ cả, cho nên Cửu công chúa không thể cài trâm thay Quan Hạ Nhi được, cho nên cô ấy giả vờ coi như không nhìn thấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Hiện tại Quan Hạ Nhi dẫn đầu, Cửu công chúa cũng mỉm cười lấy chiếc trâm trên đầu mình cài lên đầu Nhuận Nương.
Nhuận Nương ngày thường luôn gọi Cửu công chúa bệ hạ, lần này cũng sửa lại cách gọi, nhỏ giọng mà gọi một tiếng
“Tỷ tỷ",
Cửu công chúa cũng mỉm cười duyên dáng đáp lời.
Sau đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn về phía Bắc Thiên Tâm đang xấu hổ.
“Muội xem ta hồ đồ chưa này; Bắc Thiên Tâm lần sờ trâm gỗ trên đầu, thấy hơi ngại.
Cô ấy là người luyện võ, trước đây từng làm thổ phỉ nến không chú ý nhiều đến việc ăn mặc, cảm thấy kiểu dáng của trâm vàng rất phức tạp, làm mất thì tiếc lắm, bình thường chỉ dùng một cây trâm gỗ tiện tay vót, hoàn toàn không ngờ Kim Phi và Nhuận Nương lại có chuyện mừng thế này.
“Nhuận Nương, không thì để mai ta tặng muội sau nhé?”
Người luôn tùy tiện, không nói được thì sẽ khiêng thẳng Kim Phi vào nhà như Bắc Thiên Tầm, lúc này lại đỏ mặt.
Không phải cô ấy không có chiếc trâm cài bằng vàng nào mà chỉ là cô ấy không cầm theo mà thôi.
“Chuyện này sao để qua đêm được?”
Quan Hạ Nhi cười liếc xéo Bắc Thiên Tâm, sau đó lại rút một cây trâm cài bằng vàng từ trên đầu của mình ra cài lên
đầu Bắc Thiên Tâm.
Bắc Thiên Tâm quay ra cười ngây ngô với Quan Hạ Nhi rồi nhanh chóng tháo trâm ra, cài lên tóc của Nhuận Nương.
“Cảm ơn tỷ tỷ” Nhuận Nương nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
“Không phải cảm ơn, không phải cảm ơn!” Bắc Thiên Tâm cười tít cả mắt.
Cô ấy là người cuối cùng vào cửa, bây giờ cuối cùng cũng có người gọi là cô ấy là tỷ tỷ rồi.