Sau khi người đưa thư đọc xong, người dưới sân khấu ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời trở nên vô cùng yên Tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này chỉ kéo dài hơn mười giây, người dân lại bắt đầu thì thầm với nhau.
Lúc đầu chỉ là những lời thì thầm bàn tán riêng, nhưng về sau người dân bàn tán càng ngày càng nhiều, trở thành ồn ào hơn cả chợ rau.
"Cường ca vừa mới nói, là triều đình muốn mượn lương thực của chúng ta sao?" "Ta còn tưởng mình nghe nhầm, hóa ra ngươi cũng nghe thấy à!"
"Tại sao triều đình có thể như vậy chứ? Không phải nói là thi hành chính sách mới, giảm thuế cho người dân chúng †a để chúng ta có cuộc sống tốt hơn sao? Mới chưa đầy hai năm mà tại sao lại đổi ý rồi chứ?"
"Lỗ tai ngươi điếc sao, trên báo đã nói triều đình muốn mượn lương thực của chúng ta, không phải là thu lương thực!"
"Mượn lương thực với thu lương thực không phải là cùng một ý sao?" "Đương nhiên không phải cùng một ý rồi, mượn lương thực phải trả, thu lương thực thì không cần trả!" "Triều đình mượn lương thực, không trả cho ngươi, ngươi còn có thể đi tìm triều đình đòi sao?"
"Vừa rồi ngươi nghe thế nào thế? Trên báo nói rồi, triều đình mượn lương thực, tiền trang Kim Xuyên sẽ phát hành giấy nợ, khi đến thời hạn cầm giấy nợ có thể đến tiền trang lĩnh tiền, còn có thể coi là lãi nữa!"
"Thật sự có chuyện tốt như vậy, tại sao có thể đến lượt chúng ta được?"
Người dân bàn luận rất sôi nổi, đa số trong đó đều ôm thái độ phản đối.
Đến khi tiếng thảo luận yếu đi, huyện lệnh Trạch Vân bước lên sân khấu, gõ đồng la. Huyện lệnh vẫn rát có uy quyền, người dân dưới sân khấu lại trở nên yên lặng. "Chào bà con, ta là huyện lệnh của huyện Trạch Vân chúng ta, Trịnh Kiến Phong."
Huyện lệnh tự giới thiệu bản thân trước, nêu rõ thân phận, sau đó hỏi: "Có phải mọi người cho rằng triều đình tìm mọi người mượn lương thực là muốn biến tướng thành thu thêm tiền lương thực không?"
Dưới sân khấu không có ai trả lời, nhưng là không có trả lời thật ra cũng là có trả lời. Huyện lệnh đã sớm dự liệu được phản ứng này của người dân, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. "Ta có thể nói với mọi người rằng, thật ra không phải vậy!"
Huyện lệnh lớn tiếng nói: "Vừa rồi A Cương đã đọc rất rõ ràng, mượn lương thực là hành vi tự nguyện, mọi người muốn mượn thì mượn, không muốn mượn thì cũng tuyệt đối không có ai ép buộc!
Nếu như có người tìm đến cửa ép buộc thu lương thực, đó nhất định là kẻ lừa gạt, các ngươi nhanh chóng đến huyện nha tìm nha dịch báo án, ta nhất định bắt tên lừa gạt này cho các ngươi!"
Nghe huyện lệnh nói như vậy, người dân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Vừa rồi trên báo thực sự nói, mượn lương thực hoàn toàn là tự nguyện, huyện nha không thể ép buộc.
Nhưng người dân lại cho rằng đó chỉ là lời nói suông, bây giờ nghe huyện lệnh đảm bảo như vậy, người dân mới thở phào nhẹ nhõm.
Huyện lệnh này là người do bọn họ bỏ phiếu bầu ra, từ khi nhậm chức tới nay, ông ta làm việc đều rất đáng tỉnh cậy, ít nhất là chưa từng có tiần lệ lừa gạt người dân.
"Thật không dám giấu, thật ra số lượng mượn lương thực lần này, là ta đã tìm triều đình xin đó."
Huyện lệnh nói tiếp: "Lúc đó ít nhất có hơn chục huyện đến tranh giành số lượng này, ta viết tấu chương lên triều đình liên tiếp nửa tháng trời để xin, không biết đã tốn bao nhiêu dầu đèn và bút mực mới có thể giành được số lượng này về!"
Người dân dưới sân khấu nghe huyện lệnh nói như vậy, từng người trợn trừng mắt.
Bọn họ đã nghe nói trong nhà không có lương thực không có tiền, xin người ta mượn tiền mượn lương thực, đây là lần đầu tiên nghe nói đến cho người khác mượn tiền và lương thực của mình.
Đây không phải là đầu bị cửa đập vào rồi sao?
"Mọi người có thể thấy não ta bị lừa đá hoặc là bị trúng gió đúng không?"
Huyện lệnh vui vẻ cười, người dân dưới sân khấu cũng cười lớn theo.
"Các ngươi vẫn thực sự cho rằng não ta bị lừa đá sao?”
Huyện lệnh giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn xuống bên dưới.
Nhưng người dân đều nhìn ra ông ta không hề tức giận, mà chỉ là trêu đùa thôi, cho nên càng cười lớn hơn.
Sự phản kháng trước đó đã giản đi rất nhiều bởi những tiếng cười đó.
Nhưng sự yên tĩnh này chỉ kéo dài hơn mười giây, người dân lại bắt đầu thì thầm với nhau.
Lúc đầu chỉ là những lời thì thầm bàn tán riêng, nhưng về sau người dân bàn tán càng ngày càng nhiều, trở thành ồn ào hơn cả chợ rau.
"Cường ca vừa mới nói, là triều đình muốn mượn lương thực của chúng ta sao?" "Ta còn tưởng mình nghe nhầm, hóa ra ngươi cũng nghe thấy à!"
"Tại sao triều đình có thể như vậy chứ? Không phải nói là thi hành chính sách mới, giảm thuế cho người dân chúng †a để chúng ta có cuộc sống tốt hơn sao? Mới chưa đầy hai năm mà tại sao lại đổi ý rồi chứ?"
"Lỗ tai ngươi điếc sao, trên báo đã nói triều đình muốn mượn lương thực của chúng ta, không phải là thu lương thực!"
"Mượn lương thực với thu lương thực không phải là cùng một ý sao?" "Đương nhiên không phải cùng một ý rồi, mượn lương thực phải trả, thu lương thực thì không cần trả!" "Triều đình mượn lương thực, không trả cho ngươi, ngươi còn có thể đi tìm triều đình đòi sao?"
"Vừa rồi ngươi nghe thế nào thế? Trên báo nói rồi, triều đình mượn lương thực, tiền trang Kim Xuyên sẽ phát hành giấy nợ, khi đến thời hạn cầm giấy nợ có thể đến tiền trang lĩnh tiền, còn có thể coi là lãi nữa!"
"Thật sự có chuyện tốt như vậy, tại sao có thể đến lượt chúng ta được?"
Người dân bàn luận rất sôi nổi, đa số trong đó đều ôm thái độ phản đối.
Đến khi tiếng thảo luận yếu đi, huyện lệnh Trạch Vân bước lên sân khấu, gõ đồng la. Huyện lệnh vẫn rát có uy quyền, người dân dưới sân khấu lại trở nên yên lặng. "Chào bà con, ta là huyện lệnh của huyện Trạch Vân chúng ta, Trịnh Kiến Phong."
Huyện lệnh tự giới thiệu bản thân trước, nêu rõ thân phận, sau đó hỏi: "Có phải mọi người cho rằng triều đình tìm mọi người mượn lương thực là muốn biến tướng thành thu thêm tiền lương thực không?"
Dưới sân khấu không có ai trả lời, nhưng là không có trả lời thật ra cũng là có trả lời. Huyện lệnh đã sớm dự liệu được phản ứng này của người dân, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. "Ta có thể nói với mọi người rằng, thật ra không phải vậy!"
Huyện lệnh lớn tiếng nói: "Vừa rồi A Cương đã đọc rất rõ ràng, mượn lương thực là hành vi tự nguyện, mọi người muốn mượn thì mượn, không muốn mượn thì cũng tuyệt đối không có ai ép buộc!
Nếu như có người tìm đến cửa ép buộc thu lương thực, đó nhất định là kẻ lừa gạt, các ngươi nhanh chóng đến huyện nha tìm nha dịch báo án, ta nhất định bắt tên lừa gạt này cho các ngươi!"
Nghe huyện lệnh nói như vậy, người dân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Vừa rồi trên báo thực sự nói, mượn lương thực hoàn toàn là tự nguyện, huyện nha không thể ép buộc.
Nhưng người dân lại cho rằng đó chỉ là lời nói suông, bây giờ nghe huyện lệnh đảm bảo như vậy, người dân mới thở phào nhẹ nhõm.
Huyện lệnh này là người do bọn họ bỏ phiếu bầu ra, từ khi nhậm chức tới nay, ông ta làm việc đều rất đáng tỉnh cậy, ít nhất là chưa từng có tiần lệ lừa gạt người dân.
"Thật không dám giấu, thật ra số lượng mượn lương thực lần này, là ta đã tìm triều đình xin đó."
Huyện lệnh nói tiếp: "Lúc đó ít nhất có hơn chục huyện đến tranh giành số lượng này, ta viết tấu chương lên triều đình liên tiếp nửa tháng trời để xin, không biết đã tốn bao nhiêu dầu đèn và bút mực mới có thể giành được số lượng này về!"
Người dân dưới sân khấu nghe huyện lệnh nói như vậy, từng người trợn trừng mắt.
Bọn họ đã nghe nói trong nhà không có lương thực không có tiền, xin người ta mượn tiền mượn lương thực, đây là lần đầu tiên nghe nói đến cho người khác mượn tiền và lương thực của mình.
Đây không phải là đầu bị cửa đập vào rồi sao?
"Mọi người có thể thấy não ta bị lừa đá hoặc là bị trúng gió đúng không?"
Huyện lệnh vui vẻ cười, người dân dưới sân khấu cũng cười lớn theo.
"Các ngươi vẫn thực sự cho rằng não ta bị lừa đá sao?”
Huyện lệnh giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn xuống bên dưới.
Nhưng người dân đều nhìn ra ông ta không hề tức giận, mà chỉ là trêu đùa thôi, cho nên càng cười lớn hơn.
Sự phản kháng trước đó đã giản đi rất nhiều bởi những tiếng cười đó.