Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện nào? Khánh Mộ Lam, cô đừng nói vớ vẩn!”

Kim Phi bước sang một bên hai bước, giữ khoảng cách với Khánh Mộ Lam, đồng thời y ngẫm nghĩ lại, xem mình có từng phát sinh sự việc gì vượt quá giới hạn cùng Khánh Mộ Lam hay không.

Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, y chưa bao giờ làm gì với Khánh Mộ Lam.

Nhưng Khánh Mộ Lam lại nói: “Ngài đã quên chuyện gì xảy ra vào đêm khi chúng ta lần đầu đến Quảng Nguyên rồi sao?”

Nói xong, Lý Địch vốn đang cúi đầu giả vờ tránh né, không khỏi lén lút liếc mắt nhìn qua.

“Đêm đầu tiên ở Quảng Nguyên?”

Kim Phi nhớ lại nửa phút, mới ý thức được Khánh Mộ Lam đang nói tới chuyện gì.

Thật ra với bầu không khí xã hội thịnh vượng hoà bình hiện tại và địa vị của Kim Phi, nếu thật sự phát sinh chuyện gì với Khánh Mộ Lam, người bên ngoài cũng sẽ không bàn tán gì.

Thế nhưng Kim Phi cảm thấy rất oan uổng, nếu như y thật sự làm thì y sẽ thừa nhận, nhưng căn bản đêm hôm đó. mình và Khánh Mộ Lam không hề phát sinh chuyện gì, chỉ là lần đầu tiên ở thế giới này y uống rượu, trong lúc say nói vài câu, hát bài 'Quốc tế ca, đọc lại bài Tương Tiến Tửu một lần thôi mà.

Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Cô định dùng chuyện này để uy hiếp ta sao? Muốn thì cứ nói với bọn họ đi!”

Lúc nghe thấy bài “Quốc tế ca, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đã rất sợ hãi, bởi vì hát một bài như vậy trong thời kì phong kiến, tuyệt đối là tạo phản.

Nhưng hiện tại Cửu công chúa đã lên ngôi Hoàng đế, cho dù y có lôi Cửu công chúa vào nhà để chỉnh đốn thì cũng không ai dám quản, huống chỉ là hát một bài.

Thực tế, trước khi Cửu công chúa có tin mừng, Kim Phi không ít lần đã làm như vậy.

Khánh Mộ Lam thực muốn dùng chuyện này để uy hiếp y, khiến Kim Phi nói không nên lời.

Thật ra, Khánh Mộ Lam không còn cách nào khác. Trước đây cô ấy có thể dùng A Mai để uy hiếp Kim Phi, nhưng hiện tại thân phận của Kim Phi đã khác, cô ấy không thể dùng A Mai để chống lại Kim Phi nữa, không đề cập tới việc Trương Lương không sẵn lòng, mà ca ca của cô ấy sẽ đánh chết cô ấy khi cô ấy quay trở lại.

Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ bỏ cuộc khi thấy uy hiếp không có tác dụng gì.

Nhưng vừa rồi cô ấy đã hứa với Lý Địch sẽ hỏi tên bài thơ ấy, bây giờ Lý Địch còn ở bên cạnh chờ đó.

Khánh Mộ Lam dứt khoát vòng tay qua cánh tay của Kim Phi và làm nũng nói: “Ngài chỉ cần nói với ta thôi!”

“Cô đang làm gì vậy?” Toàn thân Kim Phi nổi da gà, vội vàng rút tay ra.

Bình thường Khánh Mộ Lam rất nghịch ngợm, cho dù cô ấy bảo A Mai trói y lại, Kim Phi vẫn cảm thấy bình thường, nhưng y chưa từng thấy Khánh Mộ Lam làm nững như một đứa trẻ.

Khánh Mộ Lam xem xét thấy chiêu này hữu hiện, bèn tiến lên ôm lấy vai Kim Phi, treo nửa người lên trên Kim Phi: “Nết ngài không nói cho ta, ta sẽ tiếp tục làm như thế này.”

Để A Mai gây chiến với Kim Phi không phải vấn đề lớn, nhưng Khánh Mộ Lam là muội muội ruột của Khánh Hâm Nghiêu, với lại thời gian quen biết Kim Phi còn sớm hơn so với Cửu công chúa, có thể nói không có sự giúp đỡ của Khánh Mộ Lam thì Kim Phi không thể quật khởi nhanh như vậy.

Cô ấy muốn trêu chọc Kim Phi, thì không ai có thể nói gì.

Khánh Mộ Lam đã luyện võ từ khi còn nhỏ, Kim Phi có lẽ không phải là đối thủ của cô ấy, sau vài lần đẩy cô ấy ra nhưng không thành, y chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tên bài thơ là “Tòng quân hành”

Bài thơ này là bài thứ tư trong loạt thơ của Vương Xương. Linh trong chuyến hành quân, Kim Phi vẫn sử dụng cái tên vốn dĩ của nó.

“Không phải nói sớm thì đã xong việc rồi sao?”

Khánh Mộ Lam lúc này mới nhảy từ trên người Kim Phi xuống, phủi tay và nhướng mày nhìn về phía Lý Địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK