Lục Liễu quay đầu nhìn xe ngựa rồi lắc đầu.
"Ta cảm thấy nơi này rất thú vị, muốn ngắm thêm một lúc nữa, cũng không muốn làm phiền tiên sinh."
Mặc dù cô ta biết rằng tới làng Tây Hà rất có thể sẽ được gặp Kim Phi, cũng từng mơ tưởng đến cảnh tượng được gặp Kim Phi, nhưng tới giờ vẫn chưa từng mơ tưởng có thể có một câu chuyện khác với Kim Phi.
Bởi vì cô ta khác Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc cũng xuất thân từ thanh lâu, nhưng đã được Kim Phi chuộc người trước khi nổi tiếng rồi.
Mà cô ta đã nổi tiếng được mấy năm, đã định sẵn không thể có câu chuyện gì với Kim Phi được.
Cho dù Kim Phi đồng ý, cô ta cũng sẽ không đồng ý.
Kim Phi ghét nhất là đẩy tới đẩy lui, Lục Liễu không muốn ngồi xe ngựa, y cũng sẽ không ép buộc nữa.
Y gật đầu, nháy mắt với Thiết Chùy.
Thiết Chùy vẫy tay, hai nữ nhân viên hộ tống đi ra từ giữa đội cận vệ, đứng ở sau lưng Lục Liễu.
"Cô nương cứ từ từ tham quan, ta trở về trước, nếu có chuyện, có thể đi tìm Phương Linh Quân tiên sinh ở trường học."
Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, ngồi lên xe ngựa.
Lục Liễu nhìn xe ngựa của Kim Phi đi càng lúc càng xa, trong ánh mắt cũng có chút mất mát.
Nhưng sự mất mát này trôi qua rất nhanh, cô ta giúp Tiểu Ninh sửa sang lại quần áo rồi theo nhóm thư sinh đi về phía cầu treo.
"Trước kia đi từ làng Tây Hà đến Hắc Phong Lĩnh phải mất tận mấy ngày, tiên sinh làm cầu treo ở chỗ này, đi bộ mấy bước là đến..."
Nữ nhân viên hộ tống ở phía sau chủ động dẫn đường, giải thích lai lịch của cầu treo và pháo đài bên cạnh cho Lục Liễu và các thư sinh.
Hai bên cầu treo có hai tòa pháo đài, tất cả đều có nhân viên hộ tống trực suốt hai mươi bốn giờ.
Không phải người trong làng thì phải lấy thẻ ngà ra để báo cáo ở đây rồi mới được vào làng.
Ở thời đại này phần lớn thư sinh rất kiêu ngạo, nhưng vừa nãy đã tận mắt thấy kết cục của việc kiêu ngạo, các thư sinh cũng ngoan hơn nhiều, tới tấp lấy thẻ ngà ra phối hợp ghi danh.
Qua cầu treo, một con đường xi măng bằng phẳng xuất hiện trước mắt Lục Liễu và các thư sinh.
Đây là con đường xi măng đầu tiên của Đại Khang, thậm chí là của thế giới này, được các thư sinh vô cùng tò mò.
"Cô... Cô nương, đây là đường gì?"
Một thư sinh ngồi xổm xuống chống tay lên mặt đường, ngẩng đầu nhìn nữ nhân viên hộ tống hỏi: "Cái này làm bằng đá sao?"
Không đợi nữ nhân viên hộ tống trả lời, thư sinh bên cạnh đã cười nói: "Từ công tử, ngươi đã từng thấy hòn đá nào lớn vậy chưa?”
Mặt đường xi măng được đổ kín toàn bộ, hoàn toàn không có khe hở ở giữa.
"Nhưng trừ đá ra, còn vật gì có thể cứng chắc như vậy?"
Từ công tử từ ven đường nhặt lên một khối xi măng văng ra lúc sửa đường: "Đây không phải là đá thì là cái gì?"
"Nhìn cực kì giống đá, nhưng ta dám khẳng định nó không phải đá!"
Thư sinh đang nói nhìn về phía nữ nhân viên hộ tống: "Cô nương, cô đến nói thử xem!"
"Đây là xi măng, mặc dù không phải là đá, lại cứng rắn y như đá vậy." Nữ nhân viên hộ tống trả lời: "Các ngươi nhìn pháo đài bên kia, cũng xây bằng xi măng, đao kiếm khó chém, máy bắn đá cũng không phá được."
"Xi măng? Tại sao lại đặt tên này?"
"Ta cảm thấy nơi này rất thú vị, muốn ngắm thêm một lúc nữa, cũng không muốn làm phiền tiên sinh."
Mặc dù cô ta biết rằng tới làng Tây Hà rất có thể sẽ được gặp Kim Phi, cũng từng mơ tưởng đến cảnh tượng được gặp Kim Phi, nhưng tới giờ vẫn chưa từng mơ tưởng có thể có một câu chuyện khác với Kim Phi.
Bởi vì cô ta khác Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc cũng xuất thân từ thanh lâu, nhưng đã được Kim Phi chuộc người trước khi nổi tiếng rồi.
Mà cô ta đã nổi tiếng được mấy năm, đã định sẵn không thể có câu chuyện gì với Kim Phi được.
Cho dù Kim Phi đồng ý, cô ta cũng sẽ không đồng ý.
Kim Phi ghét nhất là đẩy tới đẩy lui, Lục Liễu không muốn ngồi xe ngựa, y cũng sẽ không ép buộc nữa.
Y gật đầu, nháy mắt với Thiết Chùy.
Thiết Chùy vẫy tay, hai nữ nhân viên hộ tống đi ra từ giữa đội cận vệ, đứng ở sau lưng Lục Liễu.
"Cô nương cứ từ từ tham quan, ta trở về trước, nếu có chuyện, có thể đi tìm Phương Linh Quân tiên sinh ở trường học."
Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, ngồi lên xe ngựa.
Lục Liễu nhìn xe ngựa của Kim Phi đi càng lúc càng xa, trong ánh mắt cũng có chút mất mát.
Nhưng sự mất mát này trôi qua rất nhanh, cô ta giúp Tiểu Ninh sửa sang lại quần áo rồi theo nhóm thư sinh đi về phía cầu treo.
"Trước kia đi từ làng Tây Hà đến Hắc Phong Lĩnh phải mất tận mấy ngày, tiên sinh làm cầu treo ở chỗ này, đi bộ mấy bước là đến..."
Nữ nhân viên hộ tống ở phía sau chủ động dẫn đường, giải thích lai lịch của cầu treo và pháo đài bên cạnh cho Lục Liễu và các thư sinh.
Hai bên cầu treo có hai tòa pháo đài, tất cả đều có nhân viên hộ tống trực suốt hai mươi bốn giờ.
Không phải người trong làng thì phải lấy thẻ ngà ra để báo cáo ở đây rồi mới được vào làng.
Ở thời đại này phần lớn thư sinh rất kiêu ngạo, nhưng vừa nãy đã tận mắt thấy kết cục của việc kiêu ngạo, các thư sinh cũng ngoan hơn nhiều, tới tấp lấy thẻ ngà ra phối hợp ghi danh.
Qua cầu treo, một con đường xi măng bằng phẳng xuất hiện trước mắt Lục Liễu và các thư sinh.
Đây là con đường xi măng đầu tiên của Đại Khang, thậm chí là của thế giới này, được các thư sinh vô cùng tò mò.
"Cô... Cô nương, đây là đường gì?"
Một thư sinh ngồi xổm xuống chống tay lên mặt đường, ngẩng đầu nhìn nữ nhân viên hộ tống hỏi: "Cái này làm bằng đá sao?"
Không đợi nữ nhân viên hộ tống trả lời, thư sinh bên cạnh đã cười nói: "Từ công tử, ngươi đã từng thấy hòn đá nào lớn vậy chưa?”
Mặt đường xi măng được đổ kín toàn bộ, hoàn toàn không có khe hở ở giữa.
"Nhưng trừ đá ra, còn vật gì có thể cứng chắc như vậy?"
Từ công tử từ ven đường nhặt lên một khối xi măng văng ra lúc sửa đường: "Đây không phải là đá thì là cái gì?"
"Nhìn cực kì giống đá, nhưng ta dám khẳng định nó không phải đá!"
Thư sinh đang nói nhìn về phía nữ nhân viên hộ tống: "Cô nương, cô đến nói thử xem!"
"Đây là xi măng, mặc dù không phải là đá, lại cứng rắn y như đá vậy." Nữ nhân viên hộ tống trả lời: "Các ngươi nhìn pháo đài bên kia, cũng xây bằng xi măng, đao kiếm khó chém, máy bắn đá cũng không phá được."
"Xi măng? Tại sao lại đặt tên này?"