Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đến khi Hồng Đào Bình rời đi, Đường Tiểu Bắc bước lên phía trước một bước, nhìn về hướng Trấn Viễn số 3 biến mất, cảm khái nói: “Cuối cùng chúng ta lại có một con thuyền hơi nước lớn rồi!”

Từ sau khi Trấn Viễn số 1 bị đắm, hoạt động vận chuyển của Xuyên Thục đều dồn hết sang Trấn Viễn số 2.

Vì để bảo đảm nguồn cung ứng vật tư chiến tranh, hàng hóa của thương hội Kim Xuyên buộc phải nhường đường.

Nếu không thì thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán sẽ càng phát triển nhanh chóng.

Thậm chí cục diện của toàn bộ Đại Khang cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

“Trấn Viễn số 3 chỉ là một sự khởi đầu, sau này sẽ ngày càng có nhiều thuyền hơi nước hơn!”

Kim Phi cũng có phần cảm khái: “Đợi sau khi thuyền lầu được sản xuất số lượng lớn, có lẽ sẽ không thiếu thuyền để dùng rồi.”

“Tướng công, tất cả thuyền lầu đều là thuyền hơi nước sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu.

Dựa theo thiết kế của y, thuyền lầu là một loại thuyền đan xen giữa ca-nô và Trấn Viễn số 2 số 3. Không chỉ có thể chạy ở Đông Hải và Trường Giang, mà còn có thể đi lại ở phần lớn sông ngòi ở Giang Nam và phần lớn con kênh ở Xuyên Thục.

Điều quan trọng nhất chính là dựa theo điều kiện hiện tại của xưởng đóng thuyền mới, hiện giờ đã có thể sản xuất hàng loạt thuyền lầu trên dây chuyền sản xuất sẵn có.

Kim Phi tin rằng, trong tương lai gần, thuyền lầu sẽ trở thành chủ lực vận chuyển qua lại giữa Xuyên Thục và Đông Hải.

Đến lúc đó Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng có thể thả ra ngoài, đảm nhận nhiệm vụ khác rồi.

“Thật mong chời”

Đường Tiểu Bắc đã bắt đầu lên kế hoạch ở trong đầu về bố cục phát triển mới sau khi thuyền lầu được sản xuất số lượng lớn rồi.

Lúc này Trấn Viễn số 3 đã đi xa, nhân công trên thuyền và nhân viên hộ tống đứng xem náo nhiệt cũng lần lượt rời đi làm việc của mình.

Bên bờ chỉ còn lại Kim Phi, Đường Tiểu Bắc, mấy người Khánh Mộ Lam, và Trịnh Trì Viễn đứng ở cách đó không xa.

Khoảng thời gian gần đây, Kim Phi vô cùng bận rộn, mấy ngày liền không nhìn thấy Trịnh Trì Viễn.

Thấy anh ta không ngừng liếc mắt nhìn về phía bên này, Kim Phi đoán anh ta có lẽ đang đợi mình, bèn tiến lên hỏi: “Trịnh tướng quân, có việc gì sao?”

“Không phải tiên sinh bảo ta chọn thủy thủ sao? Ta đã chọn xong rồi.”

Trịnh Trì Viễn trả lời: “Mấy ngày trước ta nghe nói tiên sinh vẫn luôn bận rộn việc cải tạo Trấn Viễn số 3 nên không dám đến làm phiền, bây giờ Trấn Viễn số 3 đã xuống nước rồi, ta muốn hỏi tiên sinh một chút xem ngài có muốn đi xem coi thử thủy quân không.”

Nói đến đây, Trịnh Trì Viễn vô thức liếc nhìn về phía nam, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.

Hình như anh ta cũng muốn một chiếc thuyền hơi nước.

Mặc dù Kim Phi đã từng đồng ý rằng sau này sẽ trang bị thuyền hơi nước cho thủy quân, nhưng Trịnh Trì Viễn không dám thúc giục, bởi vì anh ta hiểu trong tâm trí của Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thủy quân, nếu anh ta cứ liên tục thúc giục, ngược lại sẽ khiến Kim Phi phản cảm.

Vì vậy sự hâm mộ trong mắt Trịnh Trì Viễn chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, sau đó lại khôi phục bình thường.

“Trịnh tướng quân, xin lỗi, mấy ngày trước ta thực sự bận quá, không để ý đến việc này.” Kim Phi đầy vẻ áy náy nói.

Bây giờ thuyền bọc thép còn chưa thấy bóng dáng đâu, tạm thời không cần thủy thủ, cộng thêm mấy ngày trước thực sự quá bận, Kim Phi đã quên béng mất chuyện thủy thủ này, bây giờ Trịnh Trì Viễn nhắc đến y mới nhớ ra.

“Tiên sinh quá lời rồi, Trấn Viễn số 3 có liên quan đến vô số người dân ở Giang Nam, càng quan trọng hơn!”

Vẻ mặt Trình Trì Viễn đầy chân thành nói: “Tất cả những gì tiên sinh làm trong mấy ngày này, ta đều tận mắt nhìn thấy, tiên sinh vì người dân mà ngày đêm làm việc, không sợ bẩn sợ mệt, bệ hạ có phu quân giống như tiên sinh thực sự là may mắn của Đại Khang”

“Trịnh tướng quân quá khen rồi, đây chẳng qua là chức trách ta mà thôi!”

Ai không muốn công việc của mình được người khác thừa nhận, ai không thích nghe những lời dễ nghe cơ chứ?

Mặc dù Kim Phi biết Trịnh Trì Viễn là cáo già chốn quan trường, nhưng lời nịnh nọt kiểu này, không chắc là suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta, nhưng trong lòng y vẫn rất vui vẻ, cười hỏi: “Trịnh tướng quân, thủy thủ bây giờ đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK