“Ồ… Tịch cô nương có lòng tin ta sẽ cùng ngươi liên thủ à?”
Đôi mắt quyến rũ của Tịch Thấm liếc nhìn vết máu trên chiếc váy trắng như tuyết của nàng ta, ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết.
Bạch Cẩm là người thông minh, sao lại không hiểu ý nàng ta cho được.
Nàng ta là khách của Đan Hồi cốc, lại không để ý đến quy củ trong cốc, tự tiện xông vào cấm địa, hơn nữa còn bị trọng thương ngay trong cấm địa, nhưng vẫn kiên trì nán lại, há có thể cam tâm rời đi.
Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Cẩm cũng nhìn thẳng về phía Tịch Thấm, bả vai nàng ta đã thấm máu, chắc hẳn cũng đã bị thương.
Tuy đôi bên không hề biết mục đích thật sự của nhau, nhưng Bạch Cẩm và Tịch Thấm vẫn nở nụ cười, coi như đã thống nhất hợp tác.
Hoa Khởi La nhăn mặt nói: “Còn ta thì phải làm sao bây giờ? Ta kiên quyết không đi đấy, các ngươi đừng nhằm vào ta!”
Tịch Thấm liếc nhìn lối vào, giọng thấp xuống vài phần: “Nếu như ta không đoán sai thì Thiên Phần tộc hẳn cũng đã tự tiện xông vào cấm địa”.
Bạch Cẩm tiếp lời: “Có thể Ngọc tộc cũng đã đến”.
Tịch Thấm cười cười: “Còn có thiếu cốc chủ Nạp Lan của Đan Hồi cốc. Ta thấy hắn rất để ý đến Cố cô nương, vì Cố cô nương, rất có thể hắn sẽ làm trái Cốc quy mà xông vào cấm địa”.
“Nếu Nạp Lan Lăng Nhược xông vào đây, chắc chắn Đan Hồi cốc sẽ không yên tâm để hắn ta đi một mình, đến lúc đó, những lão quái vật trong cốc cũng sẽ xông vào. Hơn nữa… có nhiều người tự tiện xông vào cấm địa như vậy, chẳng lẽ người của Đan Hồi cốc lại không biết?”
Hoa Khởi La nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, kế đó, nàng ta chỉ vào chính mình: “Nếu đã có nhiều người xông vào cấm địa như vậy, thêm một cái cũng chẳng sao, Bạch tỷ tỷ, tỷ cho ta đi cùng với”.
“Tiến lên quá nguy hiểm, như vầy đi, trước tiên, muội tìm một chỗ ẩn nấp, chờ chúng ta ra thì cùng nhau rời đi, nhớ kỹ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, muội cũng không được xông vào đó”.
“Được rồi…”
“Còn nữa, bất kể có bao nhiêu lộ nhân mã, và dù bọn họ có xảy ra tranh chấp thế nào thì muội cũng không được phép nhúng tay vào”.
“Được rồi… Dù sao thì miễn là bọn họ không tổn thương tỷ và Cố tỷ tỷ, ta cũng chẳng rảnh rỗi đi gây chuyện với bọn họ”.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Tịch Thấm, nàng ta bất giác nói: “Có vẻ như quan hệ giữa Khởi La muội muội và Cố cô nương không tầm thường”.
“Đương nhiên rồi, nếu ngươi dám đụng đến Cố tỷ tỷ của ta, cẩn thận ta không khách sáo đâu”, nàng giơ nắm đấm bé nhỏ lên, nhe răng trợn mắt với Tịch Thấm.
“Không biết Khởi La muội muội và Cố cô nương có quan hệ thế nào? Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, xưa nay Băng tộc không tranh quyền thế, không hỏi thế sự, sao ngươi lại quen biết Cố cô nương?”
“Hừ, ta không nói cho ngươi biết đâu, nói gì thì nói, nếu ngươi dám tổn thương Cố tỷ tỷ của ta, toàn bộ Băng tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Bạch Cẩm hất mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nở một nụ cười thản nhiên mà hào phóng, lại không kém phần đoan trang, cao quý.
“Có vẻ như Tịch cô nương rất hứng thú với Cố cô nương. Không biết hai vị có mối quan hệ như thế nào?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không có quan hệ với bất kỳ ai, nhưng với ai cũng có quan hệ. Đi thôi, em gái Bạch Cẩm, nếu ngươi không đi thì e rằng bảo bối trong đó sẽ bị người ta cướp sạch mất”.