Thế nhưng hơi thở toát ra từ người đàn ông trước mặt này khiến nàng lưu luyến không rời, giống như bản thân được nâng niu trong lòng bàn tay vỗ về che chở.
Chạm phải nét cười ấy, Cố Thanh Hy cũng không khỏi mỉm cười.
“Tiểu Hiên Hiên, người mặc quần áo màu lục nhạt đó là ai vậy?"
“Ngay đến hắn ta cô cũng không biết? Tiên thơ Dịch Thần Phi đó, cũng không biết tại sao da mặt hắn lại dày như vậy, một tiên thơ vang danh thiên hạ lại chạy tới đây tham gia đại hội đấu văn, đây không phải là tuyên bố ức hiếp người sao?”
Thì ra hắn chính là tiên thơ, thật là trẻ tuổi, cũng rất khôi ngô.
“Có lẽ hắn tới đây không phải là để lấy danh đầu”.
Vừa dứt lời, bản thân Cố Thanh Hy cũng sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại thay người này giải thích.
“Hắn ngàn dặm xa xôi lặn lội từ Triệu Quốc tới Dạ Quốc, cô lại nói hắn không vì danh hiệu đứng đầu, xú nha đầu, đầu cô bị lừa đá rồi à?”
“Nói thế nào đây”, Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vũ Hiên tự lẩm bẩm một mình: "Thật là kỳ quái, tại sao người được mời tới từ Triệu quốc, Sở quốc và Hoa quốc lần này đều là học giả nổi danh vậy”.
“Có ý gì?”
Tiêu Vũ Hiên chỉ vào những sứ thần ngồi trên băng ghế kia, giới thiệu từng người: “Ừm, cô nhìn xem, Triệu quốc mời tới ba người, một người là tiên thơ, tên tuổi tài năng của hắn không có ai trong thiên hạ không biết tới, vào đại hội đấu văn mười năm trước, hắn đã một mình khiêu chiến với tất cả tài tử tài nữ trong thiên hạ, chưa từng thất bại qua, hai người còn lại cũng là những bậc tài hoa danh tiếng vang xa”.
“Còn Sở quốc, một người là kỳ thánh, một là viện trưởng của học viện đế quốc Sở quốc, còn có một người là trạng nguyên năm nay của Sở quốc”.
“Lại nhìn Hoa quốc xem, mẹ nó, ba người đó không phải là trạng nguyên những năm trước của Hoa quốc sao? Hoa quốc này cũng quá bỉ ổi vô liêm sỉ rồi, liên tiếp ba nhà trạng nguyên trước đó cũng kéo tới”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn các sứ giả đang chào hỏi lẫn nhau của ba nước, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng xẹt qua một tia lạnh lẽo khó nhận ra.
Chỉ là một đại hội đấu văn mà thôi, đến mức phải huy động các học giả lớn như vậy sao?
E rằng đại hội đấu văn năm nay sẽ có trò tai quái gì đó đây.
Sau lưng là tiếng nghị luận ồn ào của mọi người thuộc học viện hoàng gia.
“Thật là kỳ lạ, không phải tuyển thủ tham gia các đại hội đấu văn bao năm nay đều lựa chọn từ lớp thanh niên sao? Sở quốc, Hoa quốc, Triệu quốc sao lại cử các nhân vật lớn vang danh gần xa này đến?”
“Đúng vậy, trước đây cũng chưa từng nghe nói ba nước sẽ cử cao thủ ở đẳng cấp cao này tới, ta thấy Dạ quốc chúng ta lần này thua chắc rồi, Cố Thanh Hy là một kẻ ăn hại, Diệp Phong thì là một thường dân, còn Trạch Vương cho dù lợi hại cũng không thể so sánh với họ?”
“Trời ạ, ta đã đặt cược cho Trạch Vương cả ngàn lượng bạc, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
“Ta cũng đặt hai ngàn lượng”.
“Ngươi nói xem bọn họ đúng là quá trơ trẽn, trạng nguyên của một nước cũng không biết ngại ngùng mà tới tham gia đại hội đấu văn”.
Bỗng nhiên công công thái giám kéo căng cổ họng, hét lên một tiếng chói tai: “Hoàng thượng giá đáo…”