Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bởi vì có lệnh bài của Sở hậu cho nên mấy người Cố Thanh Hy rất dễ dàng gặp Sở hậu.  

 

Trong sảnh chính của dịch trạm, Sở hậu tràn đầy niềm vui, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Thanh Hy hỏi han ân cần.  

 

Trên gương mặt Tiêu Vũ Hiên luôn nở một nụ cười yếu ớt.  

 

Diệp Phong là huynh đệ của hắn ta, Diệp Phong không may chết thảm, hắn ta cũng sẽ đối xử với Sở hoàng Sở hậu như đối xử với cha mẹ của mình.  

 

Sở hoàng không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, cho dù là một bộ y phục đơn giản nhưng vẫn toát ra khí chất tôn quý uy nghiêm, bất khả xâm phạm.  

 

Loại khí phách uy nghiêm này chỉ có những người đã đứng trên đỉnh cao trong một thời gian dài mới có thể toát ra được.  

 

Sở hoàng cúi đầu, bói ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng: "Hai vị đều là ân nhân của phu thê ta, các vị không chỉ là bạn của Diệp Phong, mà còn là ân nhân cứu mạng của Diệp Phong và Vân Nhi. Ân tình của hai vị cho dù ta có cố gắng cách mấy cũng khó có thể đền đáp được".  

 

Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy đều hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Sở hoàng đứng thẳng dậy.  

 

"Bệ hạ, bọn ta sẽ tổn thọ mất. Như ngài đã nói, Diệp Phong là bạn của  bọn ta, vì bạn bè, vì cha mẹ của hạn bè, có làm bất cứ chuyện gì cũng xứng đáng".  

 

"Nha đầu thối nói đúng, hơn nữa... bọn ta cũng không bảo vệ được Diệp Phong chu toàn, nếu như ngày đó..."  

 

Nghĩ đến quá khứ, ánh mắt Tiêu Ngọc Hiên lại lộ ra vẻ đau xót.  

 

Dù đã lâu rồi nhưng hắn ta vẫn tự trách mình.  

 

Ở trên đời này hắn ta chỉ có bốn người bạn: nha đầu thối, Diệp Phong, Liễu Nguyệt và Vu Huy.  

 

Nhưng hắn ta lại phải trơ mắt nhìn thấy bạn của mình chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được, cảm giác này thật vô cùng khó chịu.  

 

Bầu không khí lại bị bao trùm bởi sự bi thương.  

 

Những người bị đả kích nặng nề nhất bởi cái chết của Diệp Phong chắc chắn là Sở hoàng Sở hậu.  

 

Sở hoàng còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Sở hậu hàng đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, lúc này bà ấy đã giơ tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.  

 

Thấy vậy, Sở hoàng xua tay nói: "Người chết không thể sống lại, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Không biết các vị lần này vội vàng đến trạm dịch là có chuyện gì?"  

 

Cố Thanh Hy nghiêm mặt lại, trầm giọng hỏi: "Là thế này, ta muốn hỏi một chút, năm xưa khi Sở hậu sinh con đã sinh ra một hay hai đứa trẻ?"  

 

"Chỉ có một, chính là Phong nhi".  

 

Sở hoàng Sở hậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

 

"Có khi nào là song sinh mà Sở hậu không nhớ rõ hay không?"  

 

"Sao Dạ vương phi lại nói vậy?"  

 

"Bởi vì bọn ta tìm được một người giống hệt Diệp Phong".  

 

Cố Thanh Hy vỗ tay, Hoa Khởi La ngay lập tức đi vào cùng với Lược Ảnh đang bị điểm huyệt.  

 

Ngay khi Lược Ảnh bước vào, sắc mặt Sở hoàng Sở hậu biến sắc rõ rệt, ngay lập tức Sở hậu đã bất chấp tất cả mà lao đến.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK