Hai tay hoàng đế Sở Quốc run run, cầm một chiếc bánh hoa tươi lên, khẽ cắn một miếng chan hòa nước mắt.
Đây là món bánh mà Diệp Phong tự tay làm cho hoàng hậu.
Hoàng hậu để lại một phần nhỏ cho ông ta.
Những ngày qua, ông ta vẫn không nỡ ăn, chỉ ngửi rồi lại ngửi, dường như ngửi thấy mùi bánh hoa tươi là giống như Diệp Phong ở bên cạnh ông ta vậy.
Bây giờ, ông ta thử một miếng.
Bánh hoa tươi thơm ngát ngon miệng, mềm dẻo, ngon hơn bất cứ bánh hoa tươi nào mà ông ta từng ăn.
Vành mắt hoàng đế Sở Quốc đong đầy nước mắt, nhưng lại kìm nén mà nuốt xuống.
Chỉ để lại một câu buồn bã: “Nếu Phong Nhi ở bên cạnh thì tốt biết mấy”.
Hoàng hậu Sở Quốc đứng dậy, nắm chặt tay ông ta.
Hoàng đế Sở Quốc thuận thế ôm bà ấy vào lòng.
Im lặng.
Trong doanh trướng im lặng như tờ.
Cố Thanh Hy nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lặng lẽ thở dài.
Phải, nếu Diệp Phong còn sống thì tốt biết mấy.
Hắn ta chắc chắn sẽ là vị hoàng tử hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng đế Sở Quốc cả đời chỉ cưới một mình hoàng hậu.
Với vai trò là một hoàng đế, không cần hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ cưới một mình hoàng hậu, cũng không sinh con với người phụ nữ nào khác để có con nối dõi. Trong hoàng cung cổ đại này, e rằng không còn ai được như thế.
Nếu Diệp Phong còn sống, hoàng đế Sở Quốc chắc chắn sẽ rất yêu thương hắn ta.
Đáng tiếc…
Không có nếu như…
Cố Thanh Hy dẫn theo Tư Mạc Phi xoay người rời khỏi.
Bên tai vang lên giọng nói của hoàng đế Sở Quốc: “Để bọn họ an toàn rời đi. Truyền lệnh, tất cả rút khỏi núi Vân Kỳ”.
Cách đêm rằm tháng tiếp theo chỉ còn mười hai ngày.
Cố Thanh Hy cần phải bôn ba tới ba nơi, tìm ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao, sau đó lại đi tìm viên Long Châu thứ sáu, tiếp đó là viên Long Châu thứ bảy.
Thời gian mười hai ngày quá gấp gáp.
Cố Thanh Hy đợi không kịp, bảo Tư Mạc Phi lập tức đưa nàng đến cấm địa Ma tộc.
Ma chủ ép nàng vào góc tường, nói một cách đầy quyến rũ: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ sốt ruột đến cấm địa như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cố Thanh Hy đang định lên tiếng, Ma chủ đưa ngón tay thon dài lên miệng, xuỵt một tiếng, giọng nói dường như có loại ma lực có thể mê hoặc người khác: “A Mạc không thích cảm giác bị lừa, tiểu tỷ tỷ không được lừa A Mạc. Đương nhiên, A Mạc biết chắc chắn tỷ sẽ không nỡ lừa ta có đúng không?”
“…”
Lời đều để hắn ta nói hết rồi, nàng nên nói gì đây?