"Đúng vậy, vương phi ỷ vào tiểu vương gia ở trong bụng nên thuộc hạ không dám cưỡng ép ngăn cản, hơn nữa vương phi còn giả chết”.
"Không phải nói với các ngươi rồi sao, người phụ nữ đó lắm mưu ma chước quỷ, bất luận nàng ta nói cái gì cũng không được tin sao?”
"Thuộc hạ... thuộc hạ..."
Ám vệ lau mồ hôi.
Họ cũng không muốn tin.
Chỉ là lúc đó vương phi miệng nôn máu tươi, hơi thở mong manh nên họ tâm trí họ mới rối loạn.
"Sau đêm nay tất cả mỗi người tự nhận một trăm gậy”.
“Vâng”.
“Lập tức phái người, bất luận thế nào cũng phải tìm được vương phi, mệnh lệnh cho lượng lớn người lùng soát khắp núi Vọng Hồn, nếu bổn vương đoán không lầm thì người phụ nữ đó nhất định sẽ đến núi Vọng Hồn”.
“Vâng”.
"Li Lạc, bản vương muốn ngươi đích thân đi tìm kiếm vương phi, theo sát bảo vệ nàng ấy”.
“Vâng”, Li Lạc là thủ lĩnh ám vệ bên cạnh Dạ Mặc Uyên, so với Thanh Phong Giáng Tuyết võ công chỉ cao hơn không thấp, là một trong những ám vệ hắn coi trọng nhất.
“Chủ tử, người của chúng ta đã công phá tới đỉnh núi thứ năm, hiện tại đang áp sát tới đỉnh thứ sáu, quân lính Ma tộc tan rã, Lan kỳ chủ cũng bị mấy người thuộc hạ bao vây chặt chẽ”.
"Chủ từ, đã cứu được Diệp bà bà”.
Khi tin vui liên tục được báo đến thì một tin xấu cũng ập tới.
“Chủ tử, không biết vì sao ma chủ lại đến phân bộ Lan kỳ, trước mắt đang ở vùng phụ cận núi Vọng Hồn”.
Một câu nói lập tức khiến bầu không khí tại khách điếm trở nên nặng nề hơn một chút.
Nếu như Ma chủ không tới, dù cho võ công của Lan kỳ chủ cao cường tới đâu thì việc bắt được ông ta cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Nhưng Ma chủ đã tới thì mọi thứ càng trở nên phức tạp rồi.
Điều quan trọng nhất là trong trận chiến với phân bộ Lan kỳ này, Thiên Phần tộc chắc chắn sẽ chen chân vào, và đối thủ lớn nhất của họ sẽ là Thiên Phần tộc.
"Tốc chiến tốc thắng, lấy được đầu của Lan kỳ chủ sau đó dẫn dụ Ma chủ ra ngoài”.
Tô Mộc đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc: “Ngươi điên rồi sao? Người đến lần này rất có khả năng là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc. Ngươi muốn dùng sức một người chống lại cả thiếu tộc chủ Thiên Phần cùng Ma chủ, ngươi nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng không? Ma chủ giao lại cho ta, ngươi chuyên tâm đối phó với Thiên Phần tộc đi”.
“Không kịp nữa rồi”, cặp mắt hung ác nham hiểm của Dạ Mặc Uyên nhìn về phía tây nam, nơi có hai hơi thở ác liệt từ xa tới gần đang cấp tốc lao thẳng về phía này.
Nếu hắn đoán không sai thì Thiên Phần tộc cùng Ma chủ đang một trước một sau kéo tới.
Dạ Mặc Uyên vừa kêu người đẩy hắn ra ngoài vừa nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta thì hãy thay ta tìm được Cố Thanh Hy”.
“Ta thấy người phụ nữ đó rất tinh ranh, ngươi lại điều động nhiều thuộc hạ đi tìm nàng ta như vậy nàng ta ắt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Điều ngươi nên nghĩ bây giờ là bản thân mình”.
“Trước khi tìm được nàng ấy ta chưa thể yên lòng”.
Nội tâm Tô Mộc tràn đầy ý kháng cự nhưng hắn cũng biết Dạ Mặc Uyên có hận thù chồng chất với Thiên Phần tộc, khó có thể đảm bảo người của Thiên Phần tộc sẽ không phân thành hai đường, một đường sẽ truy đuổi Cố Thanh Hy.