Không biết Cố Thanh Hy nhảy đến từ lúc nào, lớn tiếng hô lên: “Ong đến rồi, mọi người mau chạy đi, nhiều ong quá”.
Nàng vừa hô lên, vừa hất cả bát mật ong lên người hắn ta, rồi co giò bỏ chạy.
Mật ong vừa được hất ra, tất cả đàn ong dường như tìm thấy chỗ trút hận, ào ào chích về phía Trạch Vương, hắn ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“A… bản vương đau chết mất, cút đi, cút đi”.
Trạch Vương không còn vẻ nho nhã lịch sự thường ngày, không màng hình tượng lăn lộn dưới đất, miệng hét lớn: “Cứu ta, mau cứu ta”.
Người gần với Trạch Vương cũng bị ong chích, mọi người chen chúc đua nhau tránh Trạch Vương thật xa.
Các thị vệ không thể không đuổi đàn ong đi, nhưng nhiều ong như vậy, bọn họ đâu thể dễ dàng đuổi được, không ít thị vệ cũng bị chích, đau đến kêu la oai oái.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, mọi người không kịp trở tay.
Cố Thanh Hy lấy trái cây trên bàn của mình, ngồi ăn ngon lành, đôi mắt long lanh mang theo ý cười rõ ràng, lạnh lùng nhìn Trạch Vương lăn lộn khắp đất.
Dịch Thần Phi không nhịn được cười.
Tiểu nha đầu này, một thời gian không gặp càng ngày càng nghịch ngợm.
Thượng Quan Sở cười khổ lắc đầu.
Trạch Vương cũng bị tức đến hồ đồ, cái bẫy này của Cố Thanh Hy quá rõ ràng, hắn ta lại không nhìn ra.
Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở đều quan sát Diệp Phong.
Người đàn ông này, e là không đơn giản.
“Dùng lửa để đuổi ong, dùng lửa…”, Từ phu tử hét lớn, các thị vệ đều mang lửa đến, mới đuổi được hết ong trên người Trạch Vương.
Trải qua việc này, Trạch Vương suýt mất nửa cái mạng.
Các thái y xách hòm thuốc đến khám và điều trị.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng: “Nha đầu xấu xí, cô lại cố ý đổ mật ong lên người hắn ta”.
“Nói bậy, vì ta sợ, chỉ tự vệ trong lúc sợ hãi thôi”.
Sợ?
Nàng biết sợ?
Thì heo cái cũng biết trèo cây.
“Nha đầu xấu xí, tại sao bươm bướm lại đậu trên bức hoa mẫu đơn của cô? Chẳng lẽ không phải cô dùng mật ong để gian lận à?”
Cố Thanh Hy cười thích thú, uể oải nói: “Bởi vì ta có tài vẽ”.