Lúc này ba người bọn họ xuất hiện ở đây, nghĩ bằng đầu gối cũng biết chẳng có gì tốt lành.
Ám vệ cố gắng che chở cho Cố Thanh Hy, giọng lạnh lùng nói: “Bọn ta là người của Chiến Thần Dạ Vương, các hạ không phải là người của Thiên Phần tộc, cũng không phải là người của Ma tộc, có thể nể mặt chút được không?”
Từ tam nương bỗng nhiên cười điên cuồng, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Phong người đầy vết thương, ánh mắt có sự yêu thích, có sự tức giận, cũng có sự phức tạp khó hiểu.
“Nể mặt? Trước đó khi tiểu nha đầu và tiểu tử kia giết huynh đệ của ta, có nể mặt ai không”.
Hai mắt Triệu Chấn đã mù, không nhìn thấy đồng tử, gã lạnh lùng âm u nói: “Cả hai mắt của ta nữa, hai mắt của ta đã bị lấy đi, tất cả đều do các ngươi ban tặng, hôm nay món nợ này, dù thế nào cũng phải tính toán cho rõ ràng”.
Tuy hai mắt Triệu Chấn đã mù, nhưng hai tai lại rất thính, giơ lưỡi liềm trong tay lên, muốn giết Cố Thanh Hy.
Âm Đại Quỷ trừng mắt nhìn Triệu Chấn, ý bảo gã ta bình tĩnh một chút, đừng vội nóng nảy.
Ông ta đảo mắt nhìn quanh.
Diệp Phong và lão bà kia không dáng lo.
Chủ yếu là tiểu nha đầu kia.
Hôm đó ông ta đã thấy rất rõ thái độ trân trọng của ma chủ với nàng.
Thế nhưng nàng lại là nữ nhân của Chiến thần Dạ Vương, giết nàng có nghĩa là đắc tội với cả ma chủ và chiến thần, hai người này, dù là người nào ông ta cũng không thể đắc tội nổi.
“Các ngươi biết rõ ta là vị hôn thê của chiến thần, trước khi giết ta thì hãy suy nghĩ cho kỹ, giết ta rồi, chiến thần có đào hết ba tấc đất, lên trời xuống đất để đuổi giết các ngươi hay không”.
Âm Đại Quỷ vẫn đứng yên bất động.
Triệu Chấn nóng nảy: “Lão đại, đừng có nói là ông định bỏ qua cho nữ nhân đó nhé? Trước mắt chiến thần không có ở đây, chỉ cần chúng ta giết hết tất cả bọn họ, thì ai biết chúng ta là người ra tay”.
“Quan hệ của ngươi với ma chủ là gì?" Âm Đại Quỷ như không nghe thấy lời Triệu Chấn nói, chỉ gằn từng tiếng hỏi Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt gian xảo nói, giọng nói trong trẻo êm tai khẽ thốt lên nhưng lời lừa gạt: “Ma chủ hả, là người hầu của ta, cũng là tiểu đệ của ta, quan hệ rất tốt”.
“Lão đại, ông đừng nghe nàng ta nói bậy, ma chủ là ai cơ chứ, sao có thể là tiểu đệ của nàng ta, nữ nhân này không tự nhìn lại xem mình là ai”.
Từ tam nương và Triệu Chấn đều không tin.
Âm Đại Quỷ lại tin.
Bởi vì hôm đó, ma chủ chui rúc vào vòng tay nàng ta, ngọt ngào gọi nàng ta là tỷ tỷ.
Lại nhìn vòng vây đầy rắn độc dưới đất, Âm Đại Quỷ vừa nhìn thấy đã biết đó là kiệt tác của Đông trưởng lão Thiên Phần tộc.
Nhưng không biết ai đã giúp nàng, khiến đống rắn độc đó đi mất.
Âm Đại Quỷ lạnh lùng nói: “Giao chuông Phá Hồn ra đây, chỉ cần ngươi giao chuông Phá Hồn ra thì ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi một mạng”.
“Cái gì, lão đại, họ giết chết huynh đệ của chúng ta, còn móc cả mắt ta, chúng ta không thể tha cho nàng dễ dàng như vậy được”.
“Ngươi câm miệng lại cho ta”, Âm Đại Quỷ tức giận, vung tay lên, tảng đá lớn bên cạnh hóa thành bột phấn tan vào trong gió.
Nội lực mạnh quá.
Mọi người đều rùng mình.
Chống lại ông ta, bọn họ không hề có chút tự tin nào.