Dạ Hoàng cau mày: “Phức tạp thế à? Vừa phải có lịch sử nghìn năm, vừa phải có kích thước bằng nhau, cái này khó tìm lắm”.
“So với giang sơn Dạ Quốc, hoàng thượng cảm thấy cái này khó tìm hay giang sơn khó thủ?”
Dạ Hoàng nổi giận.
Nói trơn tru thật, sao lúc trước hắn không biết miệng nàng lại lanh lợi như vậy?
Hắn cầm bức tranh lên xem đi xem lại, không khỏi khó hiểu: “Lạ thật, sao ta lại thấy đôi mắt trái tim này quen thế nhỉ? Có phải nó là một viên đá quý có màu đỏ rực như đá máu, đỏ như sắp rỉ máu không?”
Cố Thanh Hy kinh ngạc: “Sao thế, người đã gặp nó rồi hả?”
“Cái này... Trẫm cũng không nhớ, nhưng hình như trẫm đã từng nhìn thấy nó lúc nhỏ, bởi vì nó có hình trái tim, nhìn rất đẹp, chỉ là nó có màu đỏ rất đáng sợ nên trẫm còn nhớ đại khái”.
“Vậy đôi mắt trái tim này ở đâu?”
“Lâu quá rồi, trẫm không nhớ, chỉ biết là từng nhìn thấy một lần hồi nhỏ”.
Cố Thanh Hy giật bức tranh lại, lập tức trở mặt: “Hoàng thượng cố gắng nhớ lại xem, nếu hoàng thượng không nhớ mình đã từng nhìn thấy đôi mắt trái tim ở đâu thì ta cũng sẽ không nghĩ ra cách dụ chiến thần đánh giặc”.
“Ngươi... Ngươi đang uy hiếp ta đó à?”
“Người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, dù sao thì lỡ như giang sơn có mất cũng không liên quan đến ta, ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp như thường”.
“Cố Thanh Hy, ngươi láo xược!”
“Ai bảo ta là hoàng thẩm của người, ai bảo ta là thê tử của chiến thần làm gì, vậy nên dù ta có láo xược thì cũng có tư cách kiêu ngạo. Nếu người không phục thì cứ đi tìm Dạ Mặc Uyên”.
Nếu không phải vì ngại thân phận của nàng, Dạ Hoàng rất muốn ban cho nàng một dải lụa trắng để nàng tự tử ngay bây giờ.
Bỗng nhiên, hắn chợt hoàn hồn: “Hình như trẫm nhớ ra rồi, là Đương Đương công chúa. Hồi nhỏ Đương Đương công chúa có đeo đôi mắt trái tim trên cổ, nó đỏ như sắp rỉ máu, rất nhiều người cười nhạo muội ấy, sau đó Đương Đương công chúa nổi giận, không chịu đeo sợi dây chuyền đó nữa, kể từ đó không còn nhìn thấy nữa”.
“Vậy nên ý của người là đôi mắt trái tim ở chỗ của Đương Đương công chúa?”
“Có lẽ là vậy, nhưng với tính tình của Đương Đương công chúa, nếu muội ấy không thích thứ gì thì sẽ vứt, không biết sợi dây chuyền đó có bị muội ấy vứt đi hay không”.
“Hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa đúng không?”
“Đúng... Đúng vậy”.
“Đi thôi, chúng ta đi xem”.
“Chẳng phải ngươi vừa mới bảo chỉ cần trẫm giúp ngươi tìm được đôi mắt trái tim, ngươi sẽ đuổi giặc giúp trẫm sao?”
“Đúng thế, ta có nói, nhưng không phải bây giờ người chưa giúp ta tìm được sao, khi nào tìm được rồi tính”.
“Nhưng... Haizz... Ngươi bỏ tay ra, trẫm là hoàng thượng Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi nắm cổ áo trẫm thế này thì trẫm biết để mặt mũi ở đâu?”
“Ồn quá”.
“Buông tay, Cố Thanh Hy, trẫm ra lệnh cho ngươi buông tay!”