“Nha đầu xấu xí, không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống đâu, cô…”
“Thịnh tình khó từ chối, chưa kể đối phương còn là một mỹ nam”.
“Hắn là người của Tu La Môn”, Tiêu Vũ Hiên nghiến răng nhắc nhở.
Phù Quang lại đính chính lần nữa: “Từ nay về sau, Phù Quang chỉ là người của chủ tử, Phù Quang cũng chỉ có một chủ tử là Cố chủ tử”.
Mẹ kiếp, nói còn hay hơn hát.
Sao Bỗng dưng tên ẻo lả Phù Quang đó lại nhận Cố Thanh Hy làm chủ tử chứ?
Trong này chắc chắn có âm mưu, hơn nữa còn là âm mưu rất lớn.
Nhậm Hổ sáp lại gần, kích động nói: “Tam tiểu thư, cô xem ta có thể làm ám vệ theo sát bên người cô được không? Võ công của ta cũng không kém hơn Phù Quang, một cái búa này có thể một phát đập chết bảy hoặc tám người”.
Cố Thanh Hy liếc nhìn dáng người cao lớn thô kệch của hắn ta, khẽ nhếch khóe miệng: “Ngươi quá mập, ta không nuôi nổi”.
“Không cần cô nuôi, ta có thể tự mình nuôi mình”.
“Thôi đi, ngươi nghĩ trong Môn rất nhàn rỗi sao?”, giọng Thanh tông chủ lạnh lùng.
“Nhưng…nhưng…”
“Lui xuống”.
Nhậm Hổ không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Phù Quang đang vui vẻ.
“Tam tiểu thư, sau này sẽ gặp lại”.
“Chờ một chút, tại sao các ngươi lại giúp ta?”
Thanh tông chủ cười như tắm trong gió xuân, người không biết còn tưởng hắn ta là thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt.
“Có lẽ là có duyên, Tu La Môn coi trọng chính là một chữ duyên”.
Cố Thanh Hy muốn hỏi nữa, nhưng người của Tu La Môn đã biến mất.
Bọn họ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức nhìn không rõ cả phương hướng rời đi.
Con hẻm nhỏ vừa rồi còn đông đúc, lúc này chỉ còn lại nàng, Tiêu Vũ Hiên và Phù Quang, đến người thiếu niên rời đi lúc nào các nàng cũng không biết.
Gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh bốc lên, xác chết đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Tiêu Vũ Hiên chịu đựng đau đớn, khàn giọng nói: “Tên gì kia, ngươi cũng mau đi đi, có ta ở đây, nha đầu xấu xí không cần ngươi bảo vệ”.
“Phù Quang đã là người của chủ tử rồi”.
“Nàng ấy còn chưa thành hôn, lời này của người truyền ra ngoài há chẳng phải hủy hoại thanh danh của nàng ấy sao?”
Phù Quang đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, bĩu môi như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, cúi đầu, nhưng không chịu rời đi.
Tiêu Vũ Hiên tức giận, động vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.