Cháo rất vừa miệng, vào miệng là tan, nuốt xuống bụng còn có một dòng chảy ấm nóng lan ra toàn thân, vết thương vốn đau đớn nhờ cháo dược thiện mà cũng dần dần bớt đau.
Diệp Phong không biết bên trong cháo có thứ gì, chỉ biết có lẽ cháo này còn quý giá hơn hắn ta nghĩ nhiều.
Vì sao nàng lại làm như vậy?
Chỉ vì đòi tiền sao?
Nếu chỉ là vì đòi tiền thì nàng ta lỗ còn nhiều hơn.
Thấy hắn ta bắt đầu ăn cháo, Cố Thanh Hy âm thầm nhếch khóe miệng.
Nếu không phải kiếm được một khoản lớn ở đại hội đấu văn, dù thế nào nàng cũng không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy để nấu cháo dược thiện.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đều ngầm hiểu ý nhau không gắp thịt cho hắn ta.
Cơ thể của Diệp Phong bị tàn phá nhiều năm, lại thường xuyên chịu đói, dạ dày hắn ta không chịu được dầu mỡ, chỉ có thể ăn cháo dược thiện thanh đạm từ từ điều chỉnh.
Hai nam một nữ cùng nhau ăn món ngon dưới ánh trăng, mọi thứ trông có vẻ bình yên là vậy.
Bỗng nhiên cánh cửa Vương phủ bị phá ra, một đoàn người xông vào, phá hoại khung cảnh tuyệt đẹp ấy.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ người đến, nàng không kìm được đỡ trán một cách đau khổ, da đầu cũng tê rần.
Lại là Dạ Mặc Uyên.
Hắn cầm tinh con chó sao?
Cắt đuôi mãi không xong.
Chỉ thấy Dạ Mặc Uyên được Thanh Phong mở đường đi đến với sự hộ tống của nhiều người, bên cạnh là Giáng Tuyết với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hai hàng hai bên là thị vệ của phủ Dạ Vương.
Dạ Mặc Uyên tỏ ra lạnh lùng, một luồng khí lạnh đáng sợ lượn lờ xung quanh người hắn.
Hắn đang nổi giận.
Nhưng không biết vì sao Cố Thanh Hy luôn cảm thấy trong sự tức giận của hắn mang theo chút buồn bã, giống như oán phụ.
Nàng bưng một đĩa thịt trước mặt lên, hai mắt híp lại, nặn ra nụ cười: “Vương gia, ngài đến đây để ăn chực sao?”
Dạ Mặc Uyên nhướng mày, nhìn món ngon trên bàn và hai người đàn ông đẹp trai đang ngồi hai bên, chỉ muốn đập chết nàng.
Hắn vẫn chưa chết kia mà.
Nàng đã bắt đầu tìm hoa vấn liễu rồi?
“Xem ra Vương phi của bản vương sống cũng thoải mái lắm nhỉ”.
Dạ Mặc Uyên nhấn mạnh hai từ “Vương phi” và “thoải mái”, giọng nói trầm thấp mang theo sự cảnh cáo.
Thanh Phong, Giáng Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.