Nghị lực bậc này này không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Cố Thanh Hy thê lương cười.
Nàng cũng muốn nằm trên giường một tháng, nhưng tiếc thay nàng không có thời gian đó.
"Ta không thấy đau, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta đi".
"Chuyện này... tạ ơn Cố cô nương".
Nữ đại phu cảm thấy hơi lo lắng ngồi xuống, không biết Cố Thanh Hy định nói gì với mình.
Chẳng lẽ nàng lại muốn giúp đỡ để rời khỏi ma tộc?
Nữ đại phu không dám làm chuyện phản nghịch như vậy.
"Ngươi tên là gì?"
"Tên của tiểu nhân là Trinh Nhi".
"Trinh Nhi, ngươi có phải là người của ma tộc không? Ngươi vào ma tộc từ khi nào vậy?"
"Tiểu nhân vốn là cô nhi, từ nhỏ cùng sư phụ học y thuật. Mấy năm trước sư phụ của tiểu nhân gặp tai nạn qua đời, lúc đó tiểu nhân tình cờ gặp được một thủ lĩnh ma tộc bị thương nên đã chữa trị cho người đó rồi được người đó mang về ma tộc, cho tiểu nhân một nơi sinh sống yên ổn".
"Ồ, vậy ngươi có biết được nhiều chuyện trong ma tộc không?"
"Chuyện này... cũng không nhiều lắm... Cố cô nương muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì sao?", nữ đại phu dò hỏi.
"Ngươi có biết ma tộc có chỗ nào đặc biệt, hay là ở núi Vân Kỳ có chỗ nào đặc biệt không?"
"Chỗ đặc biệt?"
"Phải".
"Chuyện này... tiểu nhân không rõ lắm, nhưng tiểu nhân có nghe nói núi Vân Kỳ nhiều năm về trước là tổng bộ của ma tộc, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà tổng bộ lại chuyển đến núi Vọng Sơn".
Cố Thanh Hy đang thất vọng lại trở nên phấn chấn tinh thần.
"Ngươi vừa mới nói núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc sao?"
"Đúng vậy".
"Vậy có nơi nào bị cấm, hoặc có nơi nào bất thường không?"
"Có một khu vực cấm. Những thủ lĩnh không cho phép bất cứ ai tiến vào, nói rằng chỉ có ma chủ mới đủ tư cách tiến vào, những người còn lại một khi tiến vào đều phải chết".
Ánh mắt của Cố Thanh Hy đột nhiên trở nên lóe sáng.
"Cảm ơn ngươi, Trinh Nhi. Đúng rồi, ma chủ đâu, sao ta không nhìn thấy hắn ta?"
Chẳng lẽ nàng đã mắng hắn ta nặng đến mức hắn ta trốn luôn rồi hay sao?
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang nhớ ta sao?"
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.