Vương phi nhà họ là kiểu người yếu đuối tốt bụng, mặc người ức hiếp đó à?
Trước giờ chỉ có vương phi bắt nạt người khác, họ chưa thấy người khác có thể làm vương phi chịu thiệt bao giờ.
Ngay cả chủ tử của họ cũng bị vương phi đùa bỡn trong tay nhiều lần, không làm gì được vương phi.
“Các ngươi nói xem, hoá thân của Phong Lăng trong sách vương phi là ai? Ma chủ? Hay là Tiêu Vũ Hiên?”
“Việc này... Chủ tử, bất kể là ma chủ hay Tiêu Vũ Hiên đều không giống lắm”.
Dạ Mặc Uyên ngạc nhiên: “Lẽ nào bên cạnh nàng ấy còn có nam nhân khác mà bản vương không biết?”
Thanh Phong: “...”
Giáng Tuyết: “...”
Vương phi chỉ viết một câu chuyện thôi, chủ tử có nhập tâm quá rồi không?
“Điều tra, điều tra thật kĩ cho bản vương, ngoại trừ Tiêu Vũ Hiên, ma chủ và Dịch Thần Phi, bên người Cố Thanh Hy còn có nam nhân nào mập mờ với nàng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết lau mồ hôi.
Vương phi đừng viết tiếp nữa.
Nếu nàng viết tiếp thì không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu mỹ nam.
Nếu xuất hiện một người, chủ tử sẽ nghi ngờ vương phi có quan hệ mập mờ với một số người nào đó.
Thế thì họ sẽ điều tra mệt chết mất.
Vừa lật qua trang sau, Dạ Mặc Uyên đột nhiên nổi giận: “Nữ nhân này thật ghê tởm, không ngờ nàng ấy lại viết Dương Sở Nhược mang thai, hơn nữa đứa con còn không biết là của Sở Vũ Thần hay Phong Lăng”.
Thanh Phong và Giáng Tuyết chợt cảm thấy không ổn.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên lạnh lùng, khí lạnh toàn thân phóng thích ra xung quanh, trong phòng lạnh đến mức họ run cầm cập.
“Tại sao nàng ấy lại viết như vậy, chẳng lẽ đứa con trong bụng vương phi có thể không phải là của bản vương?”
“Chủ... Chủ tử, đây chỉ là truyện thôi ạ”, Giáng Tuyết dè dặt khuyên nhủ.
“Tướng do tâm mà sinh ra, nếu những việc này không xảy ra ngoài thực tế thì sao nàng ấy có thể viết thành truyện? Chẳng phải các ngươi nói vương phi viết liên tục, chưa bao giờ ngừng sao? Điều này chứng minh vấn đề trong chuyện này rất lớn”.
“...”
Câu nói này khiến Thanh Phong và Giáng Tuyết không biết nên trả lời thế nào.
Đúng nhỉ, ngay cả tiên sinh kể chuyện cũng phải suy nghĩ nên kể như thế nào trước khi kể chuyện.
Nhưng vương phi lại không cần suy nghĩ, vẫn luôn viết miệt mài, trong thời gian ngắn như vậy, sao nàng có thể cấu tứ... mạch lạc như thế?
Thanh Phong nuốt nước miếng: “Chắc là vương phi không to gan đến thế đâu ạ”.