"Cút cút cút, mau cút khỏi học viện Hoàng Gia đi, cùng ngươi lên lớp thôi ta cũng cảm thấy ghê tởm rồi".
Cố Sơ Lan siết chặt nắm đấm, chỉ hận khoảnh khắc này không thể ăn tươi nuốt sống Cố Thanh Hy.
Cô ta chắc chắn cố ý làm vậy để khiến nàng ta thân bại danh liệt.
"Bùm…"
Không biết là ai đẩy nàng ta một phát với sức lực khá lớn khiến nàng ta trực tiếp ngã sõng soài xuống nền đất, trên tay cũng vì đó bị xước một vệt dài, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
"Cố Sơ Lan, da mặt ngươi đúng là còn dày hơn cả tường thành, bản thân đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy còn dám bước chân tới học viện Hoàng Gia".
"Ta... là thánh thượng kêu ta tới học viện Hoàng gia đọc sách, tại sao ta lại không thể tới?"
Cố Sơ Lan uất ức đưa mắt nhìn hướng Trạch Vương, hy vọng hắn có thể ra mặt nói đỡ cho nàng ta vài lời nhưng đôi mắt hờ hững đó của hắn từ đầu tới cuối chưa từng liếc tới nàng ta dù chỉ một cái, điều này khiến trái tim nàng ta như rơi vào hầm băng lạnh lẽo tiêu điều đến cực điểm.
Các học sinh của Học viện Hoàng gia cũng không quan tâm việc sứ thần có mặt hay không mà nhao nhao tức giận mắng nhiếc Cố Sơ Lan.
Còn Cố Thanh Hy- kẻ khơi mào mọi chuyện lại mang dáng vẻ thoải mái hưởng thụ trái cây mọng tươi trên bàn.
Tiêu Vũ Hiên đứng sau Cố Thanh Hy khóc cười không xong.
Xú nha đầu này đúng là đủ xấu xa.
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Phong lúc này không nhìn ra được cảm xúc nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt hắn có một tia trầm tư mờ nhạt.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp khuôn mặt u ám của Cố thừa tướng ở phía đối diện, một số quan viên bên cạnh dường như đang chế giễu ông ta khiến ông ta tức giận tới mức nổi đầy gân xanh, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Cố Thanh Hy vểnh tai, loáng thoáng có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.
"Cố thừa tướng à, ông đúng là có phương pháp dạy con gái, ba nữ nhi đều ưu tú như vậy đều tới nhập học ở học viện Hoàng gia, tam tiểu thư cùng ngũ tiểu thư càng thêm nổi trội, thực sự khiến người ta phải khâm phục mà”.
Loại mỉa mai này khiến Cố thừa tướng tức giận tới nghiến răng kèn kẹt, nhưng trên mặt lại gượng ép nặn ra một cười: “Nào có nào có”.
“Nhìn xem, bất luận là nữ nhi nào tới nơi đâu cũng trở thành tâm điểm của đám đông, mọi người còn không tin”, một vị đại thần nào đó bĩu môi nhìn về phía đối diện.
Ngọn lửa giận phừng phừng trong lòng Cố thừa tướng đã mãnh liệt tới mức dời núi lấp biển.
Ông ta không phải kẻ mù, người của Học viện Hoàng gia phía đối diện đều đang nhục mạ Cố Sơ Lan, ông ta làm sao có thể không nhìn thấy đây?
Ông ta phẫn nộ.
Sau khi chuyện như vậy xảy ra Cố Sơ Lan còn có mặt mũi xuất hiện tại đại hội đấu văn.
Điều khiến ông ta càng phẫn hận chính là không biết kẻ nào lắm điều đem chuyện Lan Nhi mất đi sự trong trắng lan truyền ra ngoài, đẩy toàn bộ phủ thừa tướng vào tình huống mất mặt, bản thân ông ta cũng trở thành đối tượng cười chê của đồng liêu.
Trước những lời giễu cợt ngày càng nhiều của mọi người, Cố thừa tướng có chút tức giận nói: “Các nữ nhi của ta ít nhất cũng có thể tiến vào học viện Hoàng gia, đặc biệt là nhị nữ nhi tài hoa nổi danh Dạ quốc, so với vài người không biết còn tốt hơn gấp bao nhiêu lần đâu”.
Trong số tất cả nữ nhi, nhị nữ nhi vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông ta, chỉ cần nữ nhi của ông ta, Cố Sơ Vân ngày hôm nay có thể giành được vị trí thứ nhất, vậy thể diện của ông ta cũng có thể lấy lại được rồi.