“Một nghìn lẻ sáu mươi vạn lượng”, Trạch Vương vô cùng không vui.
Cho dù Cố thừa tướng ở chức Thừa Tướng trên cao cũng chỉ là thần tử mà thôi, thấy hắn ta ra giá mà còn dám cạnh tranh đấu giá với hắn ta.
“Một nghìn lẻ sáu mươi mốt vạn lượng bạc”.
“Một nghìn lẻ bảy mươi vạn lượng bạc”.
“Một nghìn lẻ bảy mươi mốt vạn lượng bạc”.
Trạch Vương lại càng tức giận.
Nâng giá một vạn lượng bạc?
Cố ý đấu giá với hắn ta?
Trạch Vương tức giận: “Một nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa rất cạn lời.
Nàng ta định đợi hai người họ ra giá xong, nàng ta mới nâng giá, nhưng hai người họ hô cả ngửa ngày trời cũng chưa hô xong.
Nhất là Cố thừa tướng, mỗi lần nâng giá lại nâng một vạn lượng bạc.
Chẳng lẽ vì Trạch hoàng huynh giải trừ hôn ước khiến Cố thừa tướng không còn mặt mũi, nên Cố thừa tướng cố ý làm khó?
Nghĩ đến đây, Đương Đương công chúa giơ bảng: “Một nghìn một trăm năm mươi vạn lượng bạc”.
Nàng ta hi vọng Cố thừa tướng và Trạch hoàng huynh không nâng giá nữa.
Nhưng không ngờ Cố thừa tướng lại hô lên: “Một nghìn một trăm năm mươi mốt vạn lượng bạc”.
Ặc…
Lại nâng giá một vạn lượng bạc?
Đương Đương công chúa hét lên: “Một nghìn sáu trăm vạn lượng”.
“Một nghìn sáu trăm lẻ một vạn lượng”.
Tuy rằng Cố Thanh Hy cũng là con gái của ông ta, nhưng quan hệ cha con giữa họ sớm đã giải trừ, nàng ta làm sao có thể dâng tặng Ôn Nguyên Châu cho ông ta.
Tiểu Lục đáp: “Công chúa, 2500 vạn lượng bạc quá đắt, thái hậu… e rằng trong chốc lát cũng không dễ dàng gom được nhiều bạc như vậy, hay là…”
“Không được, bản công chúa không nuốt nổi cơn tức này. 2600 vạn lượng bạc”.
“3000 vạn lượng”, Cố Thanh Hy lười biếng nói.
“3100 vạn lượng”.
“4000 vạn lượng”.
Đương Đương công chúa xém chút ngất lịm.
4000 vạn lượng mua một viên Ôn Nguyên Châu, đầu óc nàng ta có vấn đề sao.
‘Bụp…”