“Bọn chúng có mấy người?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Chỉ một mình hắn ta”.
“Một người? Vậy còn được”, ngươi đưa bọn họ rời khỏi đây đi”.
“Chủ tử, thế còn người thì sao?”
“Ta tự có cách. Phù Quang, ngươi để mắt một chút, nếu không ai đuổi theo các ngươi, thì các ngươi chạy đến khe núi phía Đông, chỉ cần các ngươi đến khe núi phía Đông thì sẽ an toàn”.
Dạ Mặc Uyên ở khe núi phía Tây, bất luận thế nào nàng cũng không thể dẫn dụ địch qua đó, kể cả là kẻ địch không quan trọng.
Khe núi phía Đông có điểm phòng ngự mà hắn ngầm để lại, chắc sẽ tốt hơn.
“Cố Thanh Hy, hay là để ta dẫn dụ hắn đi, ta từng này tuổi, cơ thể như dầu khổ đèn cạn, chỉ là cái mạng tàn tạ, không đáng…”
“Để ta”.
Diệp Phong giãy dụa, nhưng hắn ta hơi khẽ động đậy, máu tươi lại nhỏ ra.
Phù Quang quỳ một chân xuống, muốn xin Cố Thanh Hy để hắn ta đi.
Cố Thanh Hy bĩu mỗi: “Các ngươi dẹp đi, kể cả bốn chúng ta cộng lại cũng không thắng nổi một ngón tay của hắn. Bây giờ phải dựa vào trí, không phải võ lực, nếu các ngươi còn coi là ta bạn, thì làm theo lời ta, đừng để ta phân tâm”.
Phù Quang cau mày, đảo nhìn một lượt núi Hồ Lô Huyết hiểm trở, lại nhìn Cố Thanh Hy thản nhiên như mây gió, tràn đầy tự tin, cuối cùng tuân lệnh.
Không đánh lại được Ôn Thiếu Nghi, hắn ta chỉ có thể cố hết sức làm tốt mọi chuyện để chủ tử không lo lắng.
“Chủ tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa họ đến khe núi an toàn, rồi đưa ra khỏi núi Hồ Lô Huyết”.
“Tiểu Phù Quang thật ngoan”.
Cố Thanh Hy véo đôi má thanh tú của hắn ta, hít sâu một hơi, chạy về phía trước.
Đám người Phù Quang lo lắng nhìn bóng dáng của nàng, thực sự không biết nàng muốn thoát khỏi thiếu chủ Thiên Phần tộc an toàn bằng cách nào.
“Đi thôi”.
Phù Quang cõng Diệp Phong, hỏi: “Phu nhân, người còn chịu được nữa không?”
“Chịu… chịu được”.
Cho dù không chịu được, bà ta cũng sẽ cố hết sức cầm cự.
Diệp Phong lặng lẽ không nói một tiếng, đôi mắt không còn ánh sáng trước đó, trầm mặc khiến người ta sợ hãi.
Không ai biết rốt cuộc Diệp Phong đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của hắn ta rất khác trước đây.
Một bên khác của núi Hồ Lô.
Cố Thanh Hy dựa vào vách đá, hai tay khoanh trước ngực, miệng thỉnh thoảng huýt sáo thờ ơ, thái độ ung dung tự nhiên.
Ôn Thiếu Nghi mặc áo trắng, không nhuốm chút bụi, tựa như một vị thần linh vừa giáng thế, tựa tiên giáng trần kỳ ảo, cử chỉ nho nhã khó diễn tả thành lời.