Ngưu thẩm trả lời giúp: “Thôn kế bên có người tổ chức lễ cưới, thôn chúng ta có rất nhiều người qua đó xem náo nhiệt nên cháu mới thấy ít người hơn đó”.
“Vậy ư...”
“Đương nhiên rồi, ta có thể lừa cháu được à?”
Cố Thanh Hy nghi ngờ nhìn họ.
Tại sao nàng lại cảm nhận được nhịp tim của họ đập nhanh hơn, ánh mắt cũng hơi né tránh?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng nơi này tách biệt với thế gian, trong thôn còn có mười vị đại trưởng lão, ai cũng có võ công xuất thần nhập hoá, không có gì đáng lo ngại.
Phu thê Ngưu thúc đi rất nhanh. Lúc họ đi, nàng cảm nhận được trong ánh mắt hạnh phúc của phu thê Ngưu thúc xen lẫn nỗi lo lắng, không biết có phải do họ đang lo lắng bụng quá lớn sẽ khó sinh hay không.
Cố Thanh Hy hít một hơi thật sâu, định đi nói lời tạm biệt với Đại trưởng lão và những người khác.
Nhưng Đại trưởng lão, Lục trưởng lão và Thất trưởng lão đã đến trước.
Nhóm người Đại trưởng lão tỏ ra rất cung kính với nàng, nhưng trong lời nói lại ám chỉ nàng rời khỏi Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy khó hiểu: “Rời khỏi Ngọc tộc?”, đây có được coi là đuổi nàng theo cách trá hình không? Nàng có còn là tộc trưởng nữa không?
Thất trưởng lão đáp: “Chỉ rời đi tạm thời thôi, mấy ngày nữa cô có thể trở về”.
“Lão Thất”, Đại trưởng lão gọi.
“Biết rồi biết rồi, ta câm miệng đây, ta sẽ không nói gì cả”.
Đại trưởng lão cung kính lên tiếng: “Tộc trưởng, chuyện là thế này, vết thương của người đã sắp lành, ngày nào người của chiến thần cũng tìm kiếm bên ngoài kết giới, chỉ còn thiếu đào ba thước đất thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng tìm được Ngọc tộc. Ngọc tộc là một nơi hoàn toàn tách biệt với thế gian, ta tin người cũng không muốn để nó lây dính thế tục”.
Cố Thanh Hy cẩn thận phân tích lời Đại trưởng lão nói.
Lời ông ta nói không thể bắt bẻ, nhưng nàng không tin đường đường là Đại trưởng lão Ngọc tộc lại không làm gì được Dạ Mặc Uyên.
Ngọc tộc có thể trụ vững ở đây, tách biệt với thế gian lâu như vậy chắc chắn không thể dựa vào trốn tránh.
“Tộc trưởng, người xem, hay là người...”
“Được rồi, ta hiểu ý của ông, hôm nay ta cũng vốn định tạm biệt các ông, lát nữa ta sẽ rời khỏi Ngọc tộc”.
Mấy vị trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy lưu luyến.
“A Hy, nếu cô ở bên ngoài không quen, hay là cô cứ ở lại Ngọc tộc thêm vài ngày nữa đi. Chúng ta vất vả lắm mới đợi cô về được, bây giờ mới ở chưa được mấy ngày đã phải đi, chúng ta không nỡ chia xa cô, cô không tới uống rượu thì không có ai uống với ta cả”, Lục trưởng lão bĩu môi.
“Ông nghĩ tộc trưởng cũng giống như ông, ngày nào cũng chơi bời lêu lỏng, không làm tốt công việc của mình à?”, Đại trưởng lão bực bội trừng mắt nhìn Lục trưởng lão.
Ông ta đã bảo họ đừng đến nhưng họ cứ một mực đi theo.
Với biểu cảm của họ, tộc trưởng không nghi ngờ mới là lạ.