“Nhưng dược liệu mà ngươi dùng giống hệt những gì hoàng tỷ của ta sử dụng”.
“Thuốc trị phong hàn về cơ bản cũng không khác nhau lắm”.
“Nhưng mà…”
“Người có muốn chườm nữa không đây, nếu không thì ta đi đấy”.
“Ấy ấy, chờ chút, ngươi chườm giúp ta thêm lát nữa đã, một lần ít nhất phải di hai mươi cái”.
“Người thông minh ghê nhỉ, được chườm có kinh nghiệm rồi cơ? Trước kia thường xuyên khóc nhè đúng không?”
“Ta là công chúa mà, khóc nhè gì chứ”.
Đương Đương công chúa vẫn cố cãi lại, nhưng nước mắt mãi mới kìm nén được lại một lần nữa trào ra.
Ngoài hoàng tỷ, Cố Thanh Hy chính là người đầu tiên dịu dàng chườm mắt cho nàng như vậy.
Trong chớp mắt đó, suýt chút nữa nàng ta còn tưởng Cố Thanh Hy là hoàng tỷ của mình.
Nhưng hoàng tỷ qua đời rồi.
Hơn nữa từ nhỏ hoàng tỷ luôn đối xử với nàng ta rất tốt, chắc chắn không thể bắt nạt nàng ta như vậy.
Càng không thể nào đáng ghét giống Cố Thanh Hy được.
Cố Thanh Hy mỉm cười, không hề bóc trần lời bao biện của Đương Đương công chúa.
Nàng cũng không rõ tại sao hôm nay mình lại đích thân chườm thuốc giúp cô công chúa này.
Có điều lúc Đương Đương công chúa không giở tính trẻ con cũng khá là đáng yêu, tự dưng lại khiến nàng nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ nàng ta.
“Cố Thanh Hy, lát nữa ngươi nói cho ta biết ngươi đã ngâm trứng gà trong dược liệu gì được không?”
“Được”.
“Về sau ngươi không được bắt nạt ta nữa đâu đấy”.
“Người luôn miệng nói ta bắt nạt người, nhưng mà ta bắt nạt người lúc nào chứ?”
“Hôm đầu tiên ngươi tới thư viện học đã tát ta một cái, khiến ta mất sạch thể diện”.
Cố Thanh Hy xoa cằm suy ngẫm: “Có hả? Ta không nhớ lắm”.
“Có”.