Sao không nhìn xem hắn trúng kịch độc gì, trúng độc bao nhiêu năm rồi.
Nét mặt Dạ Mặc Uyên vô cùng nặng nề.
Cố Thanh Hy không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể im lặng đợi hắn lựa chọn.
Điều nàng có thể làm chính là dốc hết khả năng chữa khỏi hai chân hắn, giữ mạng cho hắn, sau đó nghĩ cách giải độc.
“Có mấy phần cơ hội thành công?”
“Hai phần”.
Thanh Phong Giáng Tuyết bên ngoài giận xanh mặt.
Hai phần?
Xác suất thấp thế.
Cơ hội thành công chỉ có hai phần.
Nếu thất bại, chủ tử sẽ mất mạng.
Sao chủ tử có thể ngu ngốc đi tin tưởng nàng được, trước đó chủ tử đã chịu bao nhiêu thiệt thòi vì nàng rồi.
“Được, hai phần là đủ rồi, khi nào bắt đầu?”, ít nhất nhiều hơn trước đó một phần cơ hội.
Cái…
Cái gì…
Chủ tử đồng ý?
Giáng Tuyết đẩy cửa đi vào, quỳ một chân xuống: “Chủ tử, xin chủ tử suy nghĩ kỹ”.
Thanh Phong cũng quỳ xuống: “Xin chủ tử suy nghĩ lại”.
Vương phi xảo quyệt gian trá, ai biết lời nói của nàng có đáng tin không.
Lúc trước nàng cũng nói muốn giải độc cho chủ tử, không phải cuối cùng vẫn không giải quyết được gì hay sao.
“Lui xuống”.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nói.
Hắn bị thương nặng, còn bị Cố Thanh Hy lấy đi hơn một nửa nội lực, lúc này thân thể đã vô cùng yếu ớt.
Nếu hắn không thể đứng dậy, cho dù giữ lại nội lực cũng không phải đối thủ của Thiên Phần tộc.
Trong trận chiến lần trước, Thiên Phần tộc thấy hắn bị tàn phế hai chân, cho nên luôn tấn công vào nửa người dưới của hắn.
Nghĩ đến kẻ thù truyền kiếp là Thiên Phần tộc, Dạ Mặc Uyên càng quyết tộc muốn chữa khỏi hai chân và giải độc hơn.
Nhiều nhất bảy ngày…
Chỉ cần cố gắng qua bảy ngày là được.
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng trước khi bắt đầu có hai điều cần chú ý. Thứ nhất, phải tìm một nơi nóng hừng hực, ví dụ như suối nước nóng hoặc biển máu dung nham, nơi có biển máu là tốt nhất. Thứ hai, không cho phép bất cứ ai làm phiền, phải yên tĩnh tuyệt đối, chỉ cần bị làm phiền rất có thể sẽ khiến kinh mạch nghịch chuyển, tẩu hoả nhập ma mà chết”.