“Li Lạc, ra roi thúc ngựa, điều ra hai mươi ám vệ tốt nhất, bản vương muốn đích thân đi đến Ngọc tộc một chuyến”.
Thanh Phong giành trước nói: “Chủ tử, dù chúng ta biết đại khái tung tích nơi Ngọc tộc ẩn thế, nhưng lần trước chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thể chân chính tiến vào Ngọc tộc. Nơi mà Ngọc tộc ẩn thế e rằng không dễ vào”.
“Ngu xuẩn, cho đến bây giờ ngươi còn không nhận rõ hiện thực sao? Tu La Môn chính là một trong những thế lực bên ngoài của Ngọc tộc, không vào được Ngọc tộc thì đến Tu La Môn”.
“Vâng”, Thanh Phong áy náy cúi đầu, sớm biết vậy vừa rồi cậu ta đã không lên tiếng.
“Thanh Phong, Giáng Tuyết, bản vương có một nhiệm vụ khác giao cho các ngươi”.
Bộp…
Một cuốn trục được ném vào tay Giáng Tuyết.
Giáng Tuyết mở ra xem, không khỏi ngạc nhiên.
Thanh Phong nghi hoặc nhìn sự thay đổi trên mặt Giáng Tuyết, cũng thò đầu nhìn qua, suýt chút nữa đứng không vững.
“Chủ tử, chúng ta sắp chính thức đánh nhau với Thiên Phần tộc rồi sao?”
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng cười một tiếng, sát ý lóe qua trong mắt.
“Thiên Phần tộc hại mẫu phi của ta, lại hại thê nhi của ta, thù mới hận cũ, đã đến lúc thanh toán rồi”.
“Vâng…”
Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi lĩnh mệnh mà đi.
Chủ tử nổi giận, thiên hạ sợ rằng sắp máu chảy thành sông.
Nhưng Thiên Phần tộc làm ra nhiều chuyện ác như vậy, nên dạy dỗ bọn họ từ lâu.
Trước kia chủ tử tàn phế hai chân, người lại trúng độc lạ, không thể rảnh tay đối phó bọn họ.
Bây giờ hai chân của chủ tử đã hồi phục, độc trên người cũng được khống chế tạm thời, bọn họ sao có thể không phản kích.
Bầu trời Dạ Quốc phủ đầy khói mù, mọi người trong phòng đều biết đại chiến sắp bắt đầu.
Mọi người lui đi, trong phòng chỉ còn lại Dạ Mặc Uyên và Tô Mộc vừa vọt vào từ cửa sổ.
Tô Mộc mặc một bộ quần áo màu xanh, dáng vẻ cao gầy, gương mặt tuấn tú chứa vẻ dịu dàng không dễ phát hiện.
Sau khi hắn ta vào trong thì rót một tách trà cho mình, ưu nhã thưởng thức, một tay chống cằm, lười nhác nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
“Ngươi khẳng định nàng trúng huyết chú sao?”
“Không sai được, sau tai nàng có một ánh sáng máu màu đỏ lửa, ánh sáng máu như lửa, từ đỏ tươi chuyển sang màu thiên thanh rồi mới chuyển sang màu hạnh, sau đó biến mất, chỉ có người trúng huyết chú mới có dấu hiệu này”.