Ma chủ vừa thấy đúng lại vừa cảm giác có gì sai sai.
“Tỷ chẳng phải là môn chủ Tu La Môn sao? Chẳng phải có bản lĩnh lắm sao? Chẳng phải rất huênh hoang sao?”
“Vậy ngươi xem thử ta có giống với môn chủ Tu La Môn mà ngươi quen trước đây không?”
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt to đầy đáng thương, long lanh ánh lệ giống như một cô gái đang nhõng nhẽo.
“Ừm… Đúng thật là không giống”.
Cố Thanh Hy cố tình hạ giọng: “Bởi vậy, có lẽ bọn họ đã nhận nhầm, dù sao ta cũng không còn nhớ gì cả, bọn họ thích bảo ta là ai thì ta người đó vậy”.
Ma chủ chợt hiểu ra.
Hắn ta đã nói rồi mà, nếu như tiểu tỷ tỷ là môn chủ Tu La Môn thì sao đến khí chất, lời nói cử chỉ lại không giống gì cả.
“Được, ta đi với tỷ”.
“Không được đi”.
Mặt Dạ Mặc Uyên tím ngắt như màu gan heo.
Không ngờ người phụ nữ này lại dám liếc mắt đưa tình, nũng nịu với Tư Mạc Phi trước mặt hắn.
“Ta nói này Tiểu Uyên Uyên, ngươi đã bị thương nặng thế kia rồi, đừng có kích động thêm nữa! Ngộ nhỡ không khống chế được bản thân, nhướng cổ, nhón chân một cái thì mất luôn cái mạng nhỏ rồi sao? Ngoan, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là mọi chuyện đã qua rồi”.
Cố Thanh Hy giơ tay, phất nhẹ thuốc bột trước mặt hắn.
Dạ Mặc Uyên nín thở theo phản xạ nhưng vẫn không kịp.
Người phụ nữ đó chưa đến gần hắn là đã bắt đầu hạ độc rồi.
Trước khi hôn mê, Dạ Mặc Uyên giận dữ nói: “Người phụ nữ kia, nàng dám cùng tên đó vào Thiên Phần tộc thì cẩn thận bổn vương lột da nàng”.
Cố Thanh Hy giả vờ sợ hãi, run tay, nói với giọng thút thít: “Vương gia yên tâm, thần thiếp không dám đâu”.
Tức…
Tức tới mức chảy máu não!
Dạ Mặc Uyên ngất đi, không biết vì độc hay vì tức.
Cố Thanh Hy phủi tay, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ đưa hắn về phủ Dạ Vương an toàn”.
“Vâng, môn chủ! Hay là thuộc hạ ở lại để tiếp ứng hai người, thuộc hạ đã ở Thiên Phần tộc hơn bốn mươi năm rồi, cũng có chút hiểu biết về chỗ này”.
“Thôi được!”
“Chủ tử, chúng ta cũng ở lại”.