Không đợi Giang Húc trả lời, Cố Thanh Hy lập tức lục soát, quả nhiên tìm được một chùm chìa khoá.
“Chìa khoá của cả ba toà tháp đều ở đây hả?”
“Dù cô có được chìa khoá cũng vô dụng, ít nhất gần một trăm người, mục tiêu quá lớn, cô...”
“Ngươi chưa nói cho ta biết có cách nào rời khỏi Ma tộc nhanh chóng không”.
“Không có”.
“Vậy thì thật đáng tiếc, ngươi vẫn phải bị đưa lên giường của Lan kỳ chủ”.
Giang Húc vùng vẫy, nhưng vừa mới cử động, xương toàn thân đã đau chết khiếp.
“Ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi”.
“Ngươi nói rồi, nhưng những gì ngươi nói có giúp ích gì được cho chúng ta không? Chúng ta vẫn không thể rời khỏi Ma tộc mà”.
Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Cố Thanh Hy không muốn phí lời nữa, nói thẳng: “Thần Phi đại ca, nếu hắn ta đã muốn làm người hầu như vậy, huynh không làm hắn ta hài lòng thì chẳng phải không được nghĩa khí lắm sao?”
“Được”.
Dịch Thần Phi bật cười, đỡ Giang Húc dậy, sau đó nghịch trên mặt hắn ta.
Tim Giang Húc đập thình thịch với tốc độ cực kì nhanh.
Giang Húc vẫn muốn tìm cách thoát thân, nhưng lại không nghĩ ra cách nào có thể rời đi.
Hắn đã đánh giá thấp Dịch Thần Phi. Mặc dù Dịch Thần Phi là một nhà Nho, đọc nhiều thi thư, nhưng hắn ta không chỉ là thư sinh, võ công của hắn ta cũng sâu không lường được.
Hắn ta đang đánh cược, cược thuật dịch dung của Dịch Thần Phi không ra gì.
Nhưng hắn ta đã thua.
Khi soi vào gương, hắn ta đã hoàn toàn luống cuống.
Không ngờ lại giống hệt Diệp Phong, không có một chút khác biệt.
Ngay cả người ở chung lâu ngày cũng không phát hiện ra được.
“Thần Phi đại ca, thuật dịch dung của huynh thật lợi hại, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì sợ rằng ngay cả ta cũng không phân biệt được”.
Cố Thanh Hy cúi đầu hỏi Giang Húc: “Ngươi nói xem Lan kỳ chủ có thể nhận ra không?”
“Tất nhiên có thể nhận ra, giọng nói của ta và Diệp Phong đâu giống nhau, chiêu này của các ngươi hoàn toàn không có tác dụng”.
“Vậy nếu ta điểm huyệt câm của ngươi thì sao? Diệp Phong bị thương nặng như vậy, hắn không thể cử động và nói chuyện cũng bình thường mà nhỉ?”
“Ngươi... Các ngươi dám...”, Giang Húc không đủ tự tin.