“Thanh Phong, ngươi nói xem, một người mang thai hơn ba tháng mà bụng không có phản ứng gì hay sao?”
“Việc này... Có phải do vương phi nương nương quá gầy không ạ?”
Dạ Mặc Uyên nhìn sang hai vị thái y còn đứng bên cạnh.
Trần thái y giải thích: “Bẩm vương gia, thường thì mang thai hơn ba tháng bụng sẽ to lên, vương phi không nhìn giống mang thai có thể là do sức khoẻ quá yếu”.
Hứa thái y nói: “Tuy mang thai ba tháng hơn rất dễ thấy, nhưng cũng có người không dễ thấy. Niên quý phi của Tiên Hoàng năm xưa mang thai hơn ba tháng cũng không thấy, lần đó còn gây náo loạn một trận”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên phức tạp, đôi mắt như hàn đàm sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Trong nhà xí.
Cố Thanh Hy tìm trong nhẫn không gian một lúc lâu vẫn không tìm thấy thuốc hỉ mạch có thể tạo thai giả.
Trách nàng nhất thời sơ sẩy, cứ nghĩ chuyện tìm Long Châu, hoàn toàn quăng chuyện này ra sau đầu, cũng không đi chuẩn bị loại thuốc này.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.
Sao vừa trở về đã gặp phải chuyện này?
Bây giờ phải làm sao?
Thừa nhận mình mang thai giả?
Không được, vậy không phải sẽ bị Dạ Mặc Uyên đánh chết tại chỗ sao?
Tìm cái cớ đuổi mấy thái y đó đi?
Cho dù có đuổi đi, trốn được mồng một, không trốn được mười lăm.
Huống hồ… vừa rồi ánh mắt của Dạ Mặc Uyên rõ ràng là đã nghi ngờ.
Nói đứa con của nàng đã bị sảy rồi?
Cũng không được, đám thái y đó cũng không phải kẻ ngốc, chút mạch tượng này vẫn có thể bắt được ngay.
“Vương phi nương nương, người xong chưa?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, đừng ồn”.
“Vương phi nương nương, người ở trong đó lâu lắm rồi, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Ta khỏe lắm”.
Giọng điệu Cố Thanh Hy không thân thiện, mấy người tỳ nữ không dám nói nữa.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi đi tới, hỏi: “Vương phi vẫn chưa ra sao?”
“Bẩm Vương gia, đúng vậy ạ, Vương phi bảo chúng nô tỳ đừng ồn”.
“Bản vương tự vào trong”.
Cố Thanh Hy ở bên trong nghe được câu này, suýt chút nữa ngã ngửa: “Ta đi vệ sinh mà chàng cũng muốn vào? Có lầm không?”