Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta đã sớm quen với những tra tấn thế này, không chết được, cùng lắm chỉ là những vết thương da thịt mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, phu nhân không cần phải lo lắng”.

 

Hắn ta nói nghe như gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến hoàng hậu Sở Quốc càng thêm đau lòng.

 

Nhìn hộp sắt lạnh như băng đó, Diệp Phong đảo mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, cuối cùng cố gắng thoát khỏi gông xiềng của kỳ thủ, từng bước đi về phía chiếc hộp.

 

Trên những cây sắt nhọn vẫn còn dính máu tươi, không biết đã có bao nhiêu người bị đâm ở trong này.

 

Diệp Phong nuốt hết những chua xót vào bụng, hít một hơi thật sâu, tự động bước vào.

 

“Không… Không được…”

 

Hoàng hậu Sở Quốc chật vật đi tới.

 

Những cây sắt nhọn đó khiến mắt bà ấy đau nhói.

 

Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đều không ngờ Diệp Phong lại chủ động đến thế.

 

Trên thực tế, dù hắn ta có phản kháng cũng không thể thoát được số mệnh này.

 

“A… Ngươi đã muốn thử như thế thì ta đành phải thỏa mãn ngươi thôi, người đâu, đóng cửa”.

 

Cánh cửa sắt khép lại, bên trong phát ra tiếng kêu rên, bên dưới cánh cửa, dòng máu đỏ tươi chảy dài.

 

Hoàng hậu Sở Quốc đau đến nỗi chết lặng.

 

Phía trên sườn núi, Cố Thanh Hy gấp đến nỗi xoay vòng, lũ khốn Thiên Phần tộc này vẫn chưa chịu tới.

 

Mẫu Đan kỳ chủ nói: “Mở tầng thứ hai”.

 

Ra lệnh một tiếng, nhóm kỳ thủ nhanh chóng đè cửa sắt vào nấc khóa thứ hai, máu tươi nhanh chóng chảy ra.

 

Lan kỳ chủ không nhịn được vỗ tay khen hay.

 

“Thì ra cửa đóng càng chặt thì cây sắt sẽ đâm vào sâu hơn, thú vị đấy, nhưng sao bên trong chẳng có âm thanh nào thế, đừng có nói là Tiểu Phong Nhi đã chết bên trong rồi nha?”

 

“Lan huynh, ngươi vừa mới tặng hắn cho ta, tại sao bây giờ lại quan tâm thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn không nỡ bỏ hắn ư?”

 

“Ta sợ chơi hắn chết mất, thế thì không còn gì thú vị”, ánh mắt Lan kỳ chủ chợt lóe lên, nói một lời thật giả khó dò.

 

Mẫu Đơn kỳ chủ cười, nhưng nụ cười đó không lan tới đáy mắt.

 

“Yên tâm đi, Diệp Phong tuấn tú như thế, ta nào có nỡ đẩy hắn vào chỗ chết, hắn không có chết được đâu, chỉ mong Lan huynh đừng quên, ngươi đã tặng Diệp Phong cho ta, đừng có đổi ý nhé”.

 

“Mở tầng thứ ba”.

 

“Ưm…”

 

Diệp Phong chịu đau, dù hắn ta cố cắn răng nén lại thế nào thì vẫn phải kêu rên lên.

 

Đau…

 

Rất đau.

 

Từ trên xuống dưới, ngoại trừ những chỗ chí mạng, hầu như nơi nào cũng bị đâm một cây sắt dài.

 

Không biết những cây sắt đó được tẩm thứ thuốc gì, cây nào cũng đau thấu xương, còn đau đớn hơn cả xát muối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK