Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nàng là thê tử của bản vương, có gì mà phải kiêng dè phu quân của mình?”  

 

Dạ Mặc Uyên đẩy cửa, nhấc chân định vào.  

 

Cố Thanh Hy nghiến răng, từ sau bình phong vọt ra ngoài trước.  

 

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Xưa nay không biết Vương gia lại có sở thích này”.  

 

“Sở thích của bản vương cộng lại có nhiều đến mấy cũng không bằng số lẻ của Vương phi”.  

 

“…”  

 

Tên này, có ý gì?  

 

Ngầm chế giễu nàng sao?  

 

“Vương phi đã không sao rồi thì để thái y bắt mạch đi”.  

 

“Chàng cũng đã nói ta không sao rồi, còn bắt mạch làm gì. Ta buồn ngủ rồi, tránh ra”.  

 

“Có bệnh trị bệnh, chưa bệnh thì phòng bệnh, đây là trước kia Vương phi nói với bản vương đấy”.  

 

Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói: “Chàng rắp tâm không muốn để ta về ngủ đúng không?”  

 

“Bản vương cũng chỉ muốn tốt cho Vương phi, Vương phi cứ không cho bắt mạch, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”  

 

“Trong lòng chàng mới có quỷ, cả nhà chàng trong lòng đều có quỷ. Muốn bắt mạch đúng không, được, vậy thì bắt đi, nhưng phải nhanh lên một chút, đừng làm lỡ giấc ngủ của ta”.  

 

Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vén tay áo của mình lên, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây.  

 

Nàng vừa rồi còn đùn đẩy, bây giờ lại thoải mái như vậy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghi ngờ thêm.  

 

Hắn liếc mắt, đại phu lập tức hiểu ý, ai nấy đặt một dải lụa lên tay Cố Thanh Hy, bắt mạch qua dải lụa.  

 

Đại phu đầu tiên nhíu mày.  

 

Trái tim Dạ Mặc Uyên thấp thỏm: “Thế nào?”  

 

Nàng không mang thai giả lừa hắn đấy chứ?  

 

Dạ Mặc Uyên không dám tưởng tượng, nếu Cố Thanh Hy mang thai giả, hắn nên giải quyết nàng thế nào?  

 

Đại phu chảy mồ hôi lạnh: “Chuyện này… mạch tượng của Vương phi hơi kỳ lạ, tiểu nhân… tiểu nhân không dò ra được”.  

 

Ông ta nhanh chóng nhường chỗ, sau khi mấy vị đại phu khác dò mạch tượng, sắc mặt cũng thay đổi, không ngừng toát mồ hôi lạnh, cả hồi lâu không nói ra được một chứng bệnh nào.  

 

Đợi đến khi Trần thái y tiến đến, Trần thái y cũng nói như vậy, Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên đập bàn, không giận tự uy.  



Các đại phu bị dọa sợ, đồng loạt quỳ sụp xuống. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK