Hai bên đánh một trận máu lửa, trong hang núi nho nhỏ chỉ có âm thanh va chạm của đao kiếm quyền cước.
Cố Thanh Hy nhếch miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, trong đôi mắt sáng quắc lóe lên tia khinh thường.
Nhân lúc hỗn loạn, nàng liền rẽ vào một khúc ngoặt, rồi co chân chạy như điên.
Chẳng mấy chốc nàng đã đến đỉnh núi và nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.
Đó là một cái hồ máu cực lớn hình thành từ dung nham nóng chảy, giữa hồ có một cái trụ lớn hình đài sen, trên trụ điêu khắc một đóa sen tuyết đang nở rộ, cũng không biết trụ này được làm từ chất liệu gì mà ngay cả dung nham cũng không cách nào hòa tan được.
Phía trên trụ có đặt một viên châu màu xanh.
Viên châu chỉ lớn cỡ quả trứng bồ câu, sáng lóng lánh, bên trong lờ mờ có một con rồng xanh đang say ngủ.
Tim Cố Thanh Hy đập nhanh hơn.
Chẳng lẽ đây chính là Long Châu màu xanh?
Hồ máu rất lớn, kéo dài độ khoảng vài trăm mét, ở cuối hồ có một vách núi sừng sững, từ trên vách núi có một cái thác trút xuống, nhưng không phải là nước mà là dung nham nóng chảy.
Thác dung nham ào ào tuôn xuống, hòa cùng một chỗ với biển máu đang cuộn trào dung nham bên dưới.
Người thường mà thấy cảnh này chắc sẽ bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Nghĩ đến việc thương thế của Dịch Thần Phi cần phải có Long Châu màu xanh mới có thể trị được, Cố Thanh Hy mím môi, hôm nay, bất kể thế nào, nàng cũng phải lấy được thứ này.
“Long Châu ở cách đất liền khá xa, vốn không cách nào với lấy được. Hơn nữa cái trụ hình đài sen kia chắc chắn sẽ có cơ quan, trừ phi phá giải cơ quan, bằng không không cách nào lấy được Long Châu. Thế nhưng ở xa như vậy, không ai biết được trên cái trụ kia có cơ quan gì”.
Một âm thanh thanh tịnh đột ngột vang lên, Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một thiếu niên đeo mặt nạ.
Thiếu niên mặc một bộ đồ lam, dáng người cao gầy, khí phách hiên ngang, toàn thân lộ rõ sự cao quý, vừa nhìn liền biết không phải người thường.
Là hắn ta…
Hình như người này từng cứu mạng nàng…
“Ngươi là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc?”
“Vâng, tại hạ Nạp Lan Lăng Nhược, hữu lễ!”, thiếu niên áo lam cầm một cây quạt Huyền Cốt, trên môi là nụ cười hờ hững, sắc mặt phóng khoáng, hướng về phía Cố Thanh Hy làm một cái lễ.
Tuy thân phận của hắn ta có hơi quái đản, mặt cũng không thấy rõ, nhưng nụ cười trên môi người này lại lộ vẻ chân thành tha thiết, không hề có ác ý.
Cố Thanh Hy nhìn quanh một lượt, ở xung quanh hồ máu, ngoại trừ hắn ta thì không còn ai khác.
“Những người khác đâu?”, nàng nhớ rõ là người của Đan Hồi cốc rất nhiều, chẳng lẽ đều… bỏ mạng ở đây?
“Bọn họ đi tìm vài thứ, sẽ quay lại nhanh thôi”.
“Ồ… tìm gì vậy?”
“Đương nhiên là thứ có thể vượt qua biển máu để đi đến đài sen!”