Cũng không biết con ngựa vừa gầy vừa thấp này có linh tính hay không mà nó lại ngửa mặt lên trời hí một hơi dài.
Cố Thanh Hy gỡ yên ngựa xuống, sau đó nhảy lên lưng ngựa, động tác thành thạo tự nhiên, nhìn không giống như chưa cưỡi ngựa bao giờ, nhưng nàng lại lẩm bẩm: “Nhìn người khác lên ngựa rất nhẹ nhàng, sao ta lại suýt không lên được nhỉ? May mà ngươi khá thấp, nếu không ta nhất định sẽ ngã sấp xuống đất”.
Câu nói này khiến mọi người khó hiểu.
Rốt cuộc nàng có biết cưỡi ngựa hay không?
Cố Thanh Hy cầm cung tên lên, lấy mười mũi tên ra thử mấy lần vẫn không tìm được cảm giác.
Mười mũi tên là quá nhiều, bàn tay nhỏ của nàng hoàn toàn không cầm được chứ nói gì đến việc bắn.
Mọi người nhìn mà thấp thỏm, như vậy thì làm sao bắn?
Điều quan trọng nhất là nàng gỡ yên ngựa xuống để làm gì?
Chỉ có Đương Đương công chúa và Thái Hậu cảm thấy hả hê.
“Có vẻ như không dễ bắn lắm, này ngựa con, chúng ta hãy cùng nhau cố lên!”
Bỗng nhiên Cố Thanh Hy kéo dây cương, cưỡi chú ngựa đen lao nhanh về phía chiếc vòng lửa, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác như tên rời dây cung, thoáng chốc đã nhảy qua vòng lửa này đến vòng lửa khác.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy lấy mười mũi tên ra, nhắm chính xác vào hồng tâm, bắn “vèo” một tiếng về phía hồng tâm.
Mười mũi tên đều trúng.
Sau khi bắn trúng một hồng tâm, nàng vẫn không giảm tốc độ, cưỡi chú ngựa đen tiếp tục chạy về phía mười chiếc vòng lửa thứ hai. Vẫn với tư thế cũ, giương cung lắp tên, “vèo” một tiếng, lại lần nữa trúng hồng tâm.
Shh...
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Con ngựa đen này là nghé con mới sinh không sợ cọp thật ư?
Chiếc vòng lửa cháy hừng hực kia mà nó không sợ?
Còn Cố Thanh Hy nữa, rõ ràng tay nàng rất nhỏ, sao có thể cầm được mười mũi tên, còn bắn cả mười mũi tên cùng lúc đều trúng hồng tâm?
Lại nhìn Cố Thanh Hy một người một ngựa lao về phía mười chiếc vòng lửa thứ ba. Vòng lửa cháy hừng hực, gần như không thể thấy rõ bóng dáng của nàng, nhưng tư thế hiên ngang của nàng lại khắc sâu vào lòng mọi người.
Một nữ tử đẹp nghiêng thành với bộ quần áo đỏ rực, nàng cưỡi ngựa đen nhỏ, không chút sợ hãi vượt qua vòng lửa này đến vòng lửa khác, mười mũi tên bắn cùng lúc trúng thẳng vào hồng tâm.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng phản chiếu ngọn lửa hừng hực và hồng tâm, ngoài ra còn có một niềm tin, một niềm tin vững chắc.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều bị nàng làm cảm phục.
Ngay cả Dạ Hoàng cũng bất giác bị nàng quyến rũ.
Liễu Nguyệt và Vu Huy kích động tới mức ôm nhau: “Ngươi nhìn kìa, lão đại thật lợi hại. Trời ạ, nàng ấy là thiên thần chuyển thế à, sao lại có thể có người bắn tên giỏi như thế?”