Trời ạ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Xích Viêm Sư hung mãnh tàn bạo vậy mà ngoan ngoãn thay bọn họ khiêng bao tải?
Chuyện này chuyện này…
Không phải là bọn họ bị hoa mắt đó chứ?
Cố Thanh Hy bá đạo ra lệnh: “"Đặt tất cả các bao tải ở đó, đặt từng bao xuống, mười bao thành một tổ”.
Cả đám há hốc mồm kinh ngạc, chỉ thấy Xích Viêm Sư ngoan ngoãn nghe lời đặt bao tải xuống đất, mười bao tải xếp thành một cụm, không hơn không kém, hơn nữa từng con Xích Viêm Sư lại giống như con kiến, hèn mọn đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của nàng.
Những con Xích Viêm Sư này cũng không biết đã làm việc gì khổ sai mà từng con đều không ngừng thở hổn hển.
Mọi người dụi mắt.
Họ không nhìn lầm, những con Xích Viêm Sư này thực sự nghe theo lời của Cố Thanh Hy.
Thế giới này có phải là ảo mộng không?
Cố Thanh Hy không có võ công, đường đường Xích Viêm Sư cấp hai đỉnh phong nhìn nàng lại sợ hãi như chuột thấy mèo.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đắc chí ngẩng đầu, họ vô cùng hưởng thụ những ánh mắt kinh ngạc này của mọi người.
“Các ngươi có thể đi rồi”.
Cố Thanh Hy vừa dứt lời đám Xích Viêm Sư kia từng con đều co cẳng chạy điên cuồng, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.
Cứ như vậy rời đi rồi?
Xích Viêm Sư vâng lời như vậy?
Đôi mắt Cố Sơ Vân xẹt qua tia hận thù nhưng rất nhanh đã khôi phục nét nhu mì của ngày thường.
Nhiều cao thủ ám sát nàng ta như vậy vẫn có thể để nàng ta thoát được một kiếp.
Trạch vương sững sờ hồi lâu, khi thấy nàng bình an trái tim căng thẳng của hắn ta cũng khẽ nới lỏng.
Cố Thanh Hy nhiều lần khiến hắn bẽ mặt, hắn nên hận nàng nhưng mỗi lần đều không nhịn được vì nàng mà lo âu.
Cố Thanh Hy chỉ vào bao tải trên mặt đất cười nói: “Nếu có ai trong số các ngươi bằng lòng giúp ta khiêng bao tải ra ngoài, ta sẽ cho mỗi người một trăm lượng bạc”.
Có thể báo danh vào học viện Hoàng gia có ai thiếu tiền?
Một đống người đông đảo như vậy đều sửng sốt không ai bước tới.
Cố Thanh Hy chỉ có thể chữa lại: “Ai có thể giúp ta vác ba bao tải trở lên rời khỏi núi Tầm Long, ta liền tặng người đó một gốc cỏ Hổ Phách”.
Vừa nói nàng vừa lấy ra một lượng lớn cỏ Hổ Phách từ trên người xuống.