Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy búng trán hắn ta: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết hả?”  

 

Tiêu Vũ Hiên đau đớn ôm đầu, hồi lâu sau mới hiểu Cố Thanh Hy bảo hắn ta xử lí chỗ nào.  

 

Hắn ta khó xử: “Cái này... Cái này không ổn lắm đâu, nếu Diệp Phong tỉnh lại biết ta... làm chuyện đó với hắn ta, ta sợ hắn ta sẽ giết ta mất”.  

 

“Sao nào, chẳng lẽ ngươi bảo ta làm?”  

 

Tiêu Vũ Hiên tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Được, ta sẽ làm, nhưng cô không được nói cho bất cứ ai biết, đặc biệt là Diệp Phong và đám người Liễu Nguyệt, Vu Huy”.  

 

“Biết rồi, nhiều lời thế không biết”.  

 

Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, Tiêu Vũ Hiên mới nặng nề bước ra ngoài.   

 

Cố Thanh Hy thắc mắc hỏi: “Xử lí xong rồi à?”  

 

“Ừ, xong rồi”.  

 

“Ngươi giận hả? Chỉ một lần này thôi, lần sau ta sẽ không bắt Tiêu đại thiếu gia làm những việc như vậy nữa”.  

 

Khoé miệng Tiêu Vũ Hiên khẽ giật, nhưng hắn ta vẫn không nói gì.

 

Hắn ta không tức giận vì chuyện này, mà là vết thương của Diệp Phong làm hắn ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác.  

 

Nghĩ tới vết thương dưới hông Diệp Phong, Tiêu Vũ Hiên lại quặn lòng, thực sự không thể tưởng tượng làm sao Diệp Phong có thể chịu đựng được.  

 

Qua chuyện này, hắn ta hoàn toàn không nghi ngờ Diệp Phong là hung thủ nữa.  

 

Nếu Diệp Phong có bản lĩnh giết Viện trưởng và Dung phu tử thì sao lại để mình thành kẻ thảm hại như vậy.  

 

Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu hỏi: "Nha đầu xấu xí, thời gian ba ngày sắp hết, bây giờ lại không có manh mối nào, làm sao cô ăn nói với người của học viện?”  

 

“Ai nói là không có manh mối nào? Chuyện này chẳng phải chứng minh Diệp Phong bị người ta lăng nhục tròn hai ngày, chứ không phải giết người bỏ trốn hay sao?”  

 

“Cô biết ta không nói tới chuyện này”.  

 

“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện sau này để sau này hẵng tính”.  

 

Cố Thanh Hy dùng tay làm gối, dựa vào tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn ở trên trời, thở dài.  

 

Xử lý vết thương gần một đêm, cộng thêm đi quanh quẩn trong rừng cả một ngày, cơ thể hai người rất mệt, nhưng không sao ngủ được.  

 

Đợi đến khi Diệp Phong chậm rãi tỉnh giấc, đập vào mắt là Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đang mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.  

 

Mọi chuyện trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, Diệp Phong kinh ngạc, che cơ thể mình lại theo phản xạ có điều kiện. Bởi vì động đến vết thương nên hắn ta đau đến mức xuýt xoa.  

 

Động tác của hắn ta làm Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên thức dậy.  



“Ngươi tỉnh rồi à, còn đau không?”, Tiêu Vũ Hiên vui mừng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK