Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tối hôm qua ta ngủ không ngon, lát nữa ta phải ngủ một giấc thật ngon, ông không được phép phạt ta”. 

“Được, không thành vấn đề”. 

Trời, ông lão này, dứt khoát như vậy, sẽ không lừa mình chứ? 

Lại nhìn đến Thượng Quan phu tử ở phía trước, mặc dù bề ngoài hắn ta ôn hòa điềm đạm, nhưng nàng biết hô hấp của Thượng Quan Sở cũng nhanh hơn vài nhịp, có thể thấy được hắn ta cũng rất muốn nghe câu cuối cùng của bài thơ. 

Mà thôi, nể mặt mỹ nam, đọc thì đọc vậy. 

“Kìa nếp trĩu đầu, kìa lúa tẻ kết hạt. Chầm chậm cất bước qua, trong lòng nghẹn ngào. Người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm. Hỏi trời xanh xa thẳm kia, kẻ nào đã khiến ta như vậy?” 

“Tuyệt...thật tuyệt...bài thơ này là điệp từ, miêu tả ba cảm xúc tâm trạng khác nhau của nhân vật chính sau khi vương triều nhà Chu diệt vong”. 

“Phu tử, vậy ta có thể đi ngủ chưa?” 

“Sao cô biết bài thơ này?” 

“À…tình cờ đọc được trong một cuốn sách cổ”, nàng không ngốc, không thể nói trước đây nàng đã đọc qua một lượt Kinh Thi. 

“Sách cổ nào? Đọc được ở đâu? Văn tự ngày trước không phải đều bị thất truyền rồi sao?” 

“Lâu quá rồi, ta quên mất mình đọc được ở đâu, nhưng văn tự không phải là văn tự ngày trước, mà là có người dịch ra”. 

Đám đông bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

Bọn họ cảm thấy kỳ quái, văn tự ngày trước đã biến mất từ lâu, làm sao một kẻ dốt đặc cán mai như cô ta có thể hiểu được. 

Nhưng vận may của Cố Thanh Hy cũng thật tốt, câu thơ thất truyền như ‘Thử Ly’ cô ta cũng đọc thuộc ra được. 

Trong số những người có mặt duy nhất chỉ có Thượng Quan Sở, trong đôi mắt không hề bận tâm như đầm sâu hiện lên một tia nghi hoặc, có vẻ như không tin những lời của nàng. 

Cố Thanh Hy lại hỏi lần nữa: “Phu tử, ta có thể đi ngủ chưa?” 

“Tan học”, Từ lão tử hô lớn một câu. 

Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy đông cứng lại: “Tan học?” 

“Đã trưa rồi, không tan học thì làm gì? Chẳng lẽ không ăn cơm trưa nữa?” 

“Mẹ kiếp, vậy câu vừa rồi chẳng phải là ta đọc vô ích rồi sao”. 

Cố Thanh Hy vội vàng nắm lấy ống tay áo của Từ phu tử, ngượng ngùng cười nói: “Phu tử, bây giờ cũng tan học rồi, vậy giấc ngủ ông cho phép ta, có thể dời đến chiều được không?”

“Buổi chiều là tiết của Thượng Quan phu tử, nếu cậu ta đồng ý, ta không có ý kiến”. 

“...” 

Cái quái gì thế... 

Nàng bị lừa rồi sao? 

Lại nhìn đến Thượng Quan phu tử, thấy trên khuôn mặt tao nhã của Thượng Quan phu tử mang theo ý cười, tựa như tắm trong gió xuân, làm say lòng người. Hắn ta cầm sách rời khỏi phòng học, bỏ lại bóng lưng cực kỳ tiêu sái. 

Cố Thanh Hy nhìn đến ngây ngốc. 

Một mỹ nam như vậy nếu có thể cưới về nhà nhìn cũng rất bổ mắt. 

“Này, Cố Thanh Hy, đừng tưởng ngươi đọc được mấy câu ‘Thử Ly’ thì có thể không coi ai ra gì, ta nói cho ngươi biết, Thượng Quan phu tử là của ta, ngươi còn dám dán mắt vào thầy, cẩn thận ta sẽ móc mắt ngươi”. 

Cố Thanh Hy cố ý cất cao giọng, lớn tiếng hét lên: “Thượng Quan phu tử, có người nói ngài là người của cô ta”. 

“Cố Thanh Hy, ngươi...ngươi nói bậy, Thượng Quan phu tử, thầy đừng nghe cô ta nói lung tung”. 

“Thượng Quan phu tử, công chúa nói, những lời ta vừa nói đều là nói bậy, công chúa không thích ngài”. 

Đương Đương công chúa tức đến mức mặt mũi nhăn nhó. 

Nàng ta nói không thích Thượng Quan phu tử lúc nào chứ? 

Không thèm giáo huấn Cố Thanh Hy, nàng ta vội vàng đuổi theo Thượng Quan Sở, giải thích mọi chuyện cho hắn ta. 

“Xú nha đầu cô cũng có chút bản lĩnh đấy, lại có thể đọc được “Chuột”* Ly”, Tiêu Vũ Hiên cười khà khà một tiếng, ném sách học sang một bên, đi theo Cố Thanh Hy ra khỏi phòng học. 

*Đồng âm với Thử trong ‘Thử Ly’. 

Cố Thanh Hy mắt trợn trắng khinh bỉ nói: “Là ‘Thử Ly’”. 

“Ôi dào, mặc kệ nó là chuột gì cũng được, nhưng sao nửa sau của cả ba câu đó đều giống hệt nhau vậy? Nửa đầu cũng gần giống nhau”. 

“Ngươi không nghe thấy phu tử nói là điệp từ sao?” 

“Điệp từ là gì?” 

“...” 

Cố Thanh Hy cho rằng bản thân nàng đã là một kẻ mù chữ, nhưng gặp phải Tiêu Vũ Hiên, nàng mới biết mình lợi hại biết bao nhiêu. 

“Xú nha đầu, người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm, nghĩa là gì?” 

“Gần nghĩa với câu bạch đầu như tân, khuynh cái như cố”. 

*Bạch đầu như tân: Ý nói có những người chơi với nhau từ lúc còn trẻ đến tận khi đã đầu bạc nhưng quan hệ của họ vẫn sơ sài giống như lúc mới gặp nhau. 

*Khuynh cái như cố: Ý nói vừa mới gặp nhau nhưng đã hiểu biết nhau sâu sắc giống như bạn bè thân thiết từ lâu. 

“Xú nha đầu, cô có thể nói tiếng người được không, ta nghe chẳng hiểu gì”. 

Cố Thanh Hy ngừng lại một chút, bực bội giải thích: “Có những người ở bên nhau cả đời nhưng đến việc đối phương là người như thế nào cũng không biết, cũng có những người chỉ gặp một lần thôi nhưng có thể trở thành tri kỷ cả đời, người không hiểu ngươi họ không biết gì, người hiểu ngươi đương nhiên sẽ biết nỗi buồn và niềm vui của ngươi”. 

Tiêu Vũ Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ…chúng ta chính là mối quan hệ sau”. 

“Sai, là cái trước”. 

Nụ cười của Tiêu Vũ Hiên chợt đông cứng lại. 

Lẽ nào bọn họ không đủ ăn ý sao? 

Một số người ở trong phòng học còn chưa rời đi đều nghe được những lời của Cố Thanh Hy. 

Trạch Vương nhìn nàng đầy nghi hoặc. 

Mới không gặp chưa lâu, sao cô ta lại như biến thành một con người khác vậy? 

Một kẻ dốt đặc cán mai có thể nói ra được những lời như bạch đầu như tân, khuynh cái như cố? 

Cố Sơ Vân có chút bất ngờ trước sự thay đổi của Cố Thanh Hy, đây vẫn là tam tiểu thư dốt đặc cán mai mà nàng ta biết sao? 

Cố Sơ Lan căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. 

Cũng không biết cô ta đã học được mấy câu thơ đó ở đâu, bỗng nhiên lại được nổi tiếng trong lớp học. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK