Cố Thanh Hy tìm cơ hội muốn xẻ bụng nó, cắt hết lục phủ ngũ tạng của nó, chấm dứt mạng sống của nó.
Nhưng nàng không ngờ, sâu trong hang động, một vật khổng lồ bỗng dưng há miệng, chỉ một cái há miệng đã nuốt gọn con ma thú cấp hai hơn hai mươi mét.
Cố Thanh Hy sững sờ, liên tục lùi về sau.
Lại thấy vật khổng lồ ở trước mặt giống như ngọn núi cũng là một con mãng xà, một con mãng xà chín đầu, dài hơn một trăm mét, thân xà thô to, kích thước bằng chậu rửa mặt.
Chỉ trong chốc lát, mãng xà hai đầu uy phong lẫm liệt đã bị nó ăn sạch không còn mảnh vụn.
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên trở nên trầm trọng, hắn ta chắn trước mặt Cố Thanh Hy, hạ giọng nói: “Đây là ma thú cấp bốn đỉnh phong, dù hai chúng ta cộng lại cũng không đủ cho nó ăn, cô chạy đi”.
“Cấp bốn đỉnh phong? Lần đầu tiên thấy một con ma thú cấp cao như vậy, nhưng ngươi cảm thấy, một người võ đạo tầng hai như ta có thể chạy thoát được nó không?”
Tiêu Vũ Hiên hiểu.
Dù Cố Thanh Hy có cố hết sức cũng không thể an toàn rời khỏi hang động, hang động này quả thật quá dài, hơn nữa chuông Phá hồn có dị động, nàng cũng không thể từ bỏ.
Trong lúc Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đang suy nghĩ làm sao để hóa giải nguy cơ, những ký ức phức tạp lại không ngừng tràn về trong đầu nàng.
Đó là một con mãng xà nhỏ chín đầu, một con mãng xà chín đầu mà nàng đỡ đẻ, cũng là nàng nuôi lớn. Từ khi nó sinh ra đã ỷ lại vào nàng, bởi vì tốc độ nó trưởng thành quá nhanh, cộng thêm kích thước quá lớn, cuối cùng được nàng đưa đến núi Tầm Long, bảo vệ món đồ nào đó.
Cụ thể là bảo vệ cái gì nàng đã quên mất, chỉ nhớ là con mãng xà chín đầu rất thích ăn thịt.
“Xì xì xì…”
Mãng xà chín đầu ngẩng chiếc đầu kiêu ngạo lên, chớp mắt, cơ thể khổng lồ di chuyển về phía Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, công lực nâng cao cực hạn, thậm chí muốn phá vỡ xiềng xích trong cơ thể, chiến đấu một mất một còn với con mãng xà chín đầu.
Cố Thanh Hy lại nhếch miệng cười, trêu đùa: “Xoay một vòng xem đã tăng bao nhiêu cân rồi”.
“Xì xì xì…”
Mãng xà khổng lồ ngóc đầu dậy, cơ thể to lớn không ngừng xoay tròn, dường như đang thể hiện mình không béo ra bao nhiêu.
Nhưng cơ thể nó quả thực béo đến mức không dám khen.
“Nằm xuống, ta nhìn tới mức cổ đau nhức rồi”.
Mãng xà lập tức nằm xuống, dường như có thể nghe hiểu tiếng người.
Tiêu Vũ Hiên không ngừng lắp bắp.
“Cô cô cô cô… cô nói chuyện, sao nó lại nghe lời, nha đầu xấu xí, rốt cuộc cô là ai?”
“Ta là ta, còn có thể là ai. Con mãng xà này đáng yêu biết bao, có gì mà sợ. Qua đây, ta sờ một cái”.
Mãng xà ngoan ngoãn đi qua, đầu cúi xuống trước mặt Cố Thanh Hy, hưởng thụ nhắm mắt lại, đợi Cố Thanh Hy sờ nó.