Chẳng lẽ kỳ chủ biết hắn ta lén lút trộm vài người hầu mang cho kỳ chủ khác, nên mới giận chó đánh mèo lên hắn ta, không cho phép hắn ta trực tiếp dẫn người qua?
Vì thế…
Mới lấy hết người của tháp Phong Vân đi?
Lâm đàn chủ càng nghĩ càng thấy có lý.
Sắc mặt hắn ta cũng trở nên khó coi hơn vài phần.
Cố Thanh Hy ném cho Dịch Thần Phi một ánh mắt, đẩy sự kiêu ngạo và đắc ý trong mắt hắn ta lên đỉnh điểm.
Mắt Dịch Thần Phi chợt lóe lên nụ cười, sau đó lại cười lạnh: “Lâm đàn chủ, đã sắp đến giờ tý rồi, đàn chủ có cho đi hay không đây? Nếu không cho cũng không sao cả, bọn ta cùng đến chỗ kỳ chủ nói lý lẽ là được, dù sao cũng chỉ là mấy chục người hầu mà thôi, tin rằng Lâm đàn chủ có từ chối thì kỳ chủ cũng sẽ điều người từ nơi khác tới được”.
Sắc mặt Lâm đàn chủ lại tối đi vài phần.
Trong lòng cẩn thận phân tích động cơ của Dịch Thần Phi.
Hắn ta nghi ngờ kẻ này có mục đích khác.
Nhưng nhỡ đâu kỳ chủ thật sự bảo tên này dẫn người hầu đi thật, tới chỗ kỳ chủ đối chất, hắn ta lại không tránh khỏi việc bị trách phạt.
Lâm đàn chủ rơi vào thế khó xử.
Băn khoăn một hồi, hắn ta lại mở miệng nói: “Ta vẫn giữ lại câu nói đó, không có mệnh lệnh từ kỳ chủ, dù là ai cũng không được phép dẫn người hầu đi, nhưng ta có thể theo ngươi đến núi chính, đích thân gặp kỳ chủ, nếu là kỳ chủ hạ lệnh thật thì ta sẽ tự mình thỉnh tội”.
Cố Thanh Hy giơ tay trái lên, một nắm thuốc bột bay đi.
Sắc mặt Lâm đàn chủ chợt thay đổi, lập tức nhắm mắt, bịt mũi lại, né tránh bột thuốc.
Ngay khi hắn ta nhắm mắt, tay phải Cố Thanh Hy lại giơ lên, hơn mười ngân châm bắn về phía Lâm đàn chủ và kỳ thủ bên cạnh hắn ta.
Động tác của nàng quá nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Lâm đàn chủ không thể ngờ được, kỳ thủ đi cùng hắn ta nhanh chóng bị Cố Thanh Hy làm cho choáng váng.
Cố Thanh Hy cười một tiếng: “Đơn giản, nhanh gọn lẹ, lắm lời với hắn ta như thế làm gì”.
Dịch Thần Phi dở khóc dở cười, không nhiều lời nữa thì đổi thành đánh lén hả?
“Đi thôi, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này”.
Cố Thanh Hy gật đầu, nhìn lướt quá nhóm người hầu đang trợn mắt há hốc miệng, cho họ ánh mắt khinh thường: “Nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu theo bọn ta rời đi”.
“Ngươi… Ngươi là…”
“Kẻ tới cứu các ngươi, các ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội này để thoát thân thôi đó”.
Cố Thanh Hy không nhiều lời nữa, đi về phía phong hỏa đài, Dịch Thần Phi cũng theo sát phía sau, một đám cả trai lẫn gái cũng chạy theo như người chết đuối cố nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.