Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lưu kỳ thủ sầm mặt.
Lạc kỳ thủ lại mừng như điên, giơ ngón cái: “Dịch huynh đệ, không tồi đấy, không ngờ ngươi cũng có chút ngón nghề”.
“Đoán bừa thôi, vừa khéo đoán trúng”.
“Thêm một ván nữa, ta đặt năm mươi lượng bạc”.
Mọi người kinh ngạc.
Năm mươi lượng, nhiều vậy.
Đừng nói Lưu kỳ thủ thua đến mức đầu óc hồ đồ rồi đấy chứ?
Dịch Thần Phi cũng đặt năm mươi lượng vào: “Ta vẫn đặt năm năm sáu, đại”.
Lần này, ngay cả Lạc kỳ thủ cũng không nhìn nổi nữa: “Dịch huynh đệ, một lần hai lần là may mắn, ba lần không thể là may mắn nữa. Ngươi xem hay là đặt cái khác đi”.
“Không cần, cứ năm năm sáu đi”.
Lưu kỳ thủ cười nhạt: “Đặt xong dời tay, không được quỵt nợ”.
Gã ta mau chóng lắc xúc xắc, chỉ sợ Dịch Thần Phi hối hận.
Lần này, gã ta vô cùng tự tin, kiên quyết tin tưởng không thể nào lại là năm năm sáu, nhưng lúc mở nắp ra, gã ta không bình tĩnh được nữa.
Thế mà… lại là năm năm sáu…
Quái lạ.
Sao lại như vậy?
Một kỳ thủ có quan hệ khá tốt với Lưu kỳ thủ hét lên.
“Ngươi giở trò”.
Lạc kỳ thủ bất mãn: “Lưu lão ca, tiểu đệ của ngươi nói ta giở trò? Ngươi không nghĩ như vậy chứ?”
Lưu kỳ thủ nghi ngờ trong lòng, nhưng xúc xắc là gã ta lắc.
Hai lần lắc trước, gã ta lắc xong mới bảo hắn ta đoán. Cho dù hắn ta có thể phân biệt được âm thanh của xúc xắc, đoán chính xác là năm năm sáu, nhưng ván cuối cùng… hắn ta đặt cược trước, sau đó gã ta mới lắc xúc xắc.
Như vậy thì làm sao giở trò?
Hơn nữa, xúc xắc còn là gã ta tự mình mang đến.
Chẳng lẽ thật sự là may mắn?
Lưu kỳ thủ sa sầm mặt, quát thuộc hạ của mình: “Nói nhảm cái gì đó, sao Dịch huynh đệ có thể gian lận được, Lạc lão đệ, hắn nói chuyện không biết suy nghĩ, đệ đừng so đo với hắn”.
Xúc xắc tiếp tục lắc, Lưu kỳ thủ và Dịch Thần Phi cược hết ván này đến ván khác.
Chỉ cần Dịch Thần Phi đánh cược thì chắc chắn sẽ thắng.
Lưu kỳ thủ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ngày càng tỏ vẻ nôn nóng.