Đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Thanh Hy hiện lên chút ý cười, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếu bạc.
Tiêu Vũ Hiên chợt suy nghĩ ra, bỗng nhiên vỗ dùi: “Trời đất mẹ ơi, ta còn đang buồn bực không biết tại sao cô phải cho nhiều người đi bày bàn cược như thế, cô muốn làm cái gì? Đặt cho Trạch Vương với Cố Sơ Vân thắng hả? Cô đừng làm điều thừa nữa được không, ai chẳng biết Cố Sơ Vân và Trạch Vương là người có phần thắng cao nhất, dù cô có mua nhiều hơn nữa thì cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu, nhỡ đâu thua, đó sẽ là một số tiền rất lớn”.
Cố Thanh Hy cười lạnh: “Ta có nhàn rỗi đến thế ư?”
“Chẳng lẽ… Cô muốn cược cho mình thắng?”
Tiêu Vũ Hiên trợn trừng mắt.
Nàng không biết tự lượng sức mình như thế ư?
Bản thân mình nặng bao nhiêu cân, chẳng lẽ nàng không biết? Lại còn dám cược cho bản thân mình thắng?
Tửu lâu kín người hết chỗ, ai cũng bàn tán xem nên cược cho ai, cuối cùng đều bỏ cho Trạch Vương và Cố Sơ Vân.
Nhà cái bất giác nhíu mày: “Tại sao các ngươi không mua Cố tam tiểu thư, cả đám đều mua Trạch Vương và Cố nhị tiểu thư, ván này không dễ chơi nha”.
“Ngươi tự tin vào Cố tam tiểu thư như thế thì tại sao không cược cho nàng”.
“Đúng đó. Ai mà không biết Cố tam tiểu thư nổi tiếng vô dụng lại còn ngu ngốc, nếu nàng thắng được, ta chặt đầu xuống cho các ngươi làm quả cầu đá”.
Nhà cái giương cao giọng nói: “Đặt cho Cố tam tiểu thư, một được năm mươi, đặt không?”
“Ngu ngốc mới đi đặt cho Cố tam tiểu thư, bọn ta cũng đâu phải lắm tiền nhiều của đem đi đốt”.
“Một được một trăm thì sao? Chỉ cần các ngươi cược Cố tam tiểu thư có thể tiến vào quyết đấu chung cuộc thì có thể thắng gấp trăm lần tiền”.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Chơi lớn vậy?
Một được một trăm?
Chơi thế có hơi mạnh tay quá rồi đó?
“Ta bảo này ông chủ, lòng dạ ông cũng xấu xa quá chứ, biết rõ Cố tam tiểu thư không thể tiến vào trận quyết đấu cuối cùng mà vẫn cố nhả miếng bánh lớn ở đây, nếu có chuyện tốt như thế thì ông mau cược tiền mình vào đi”.
“Đúng đó, dù có tăng lên một được một ngàn thì cũng không có ai dám cược Cố đồ ngốc thắng”.
“Cái định mệnh, ai cũng nói cô như thế rồi mà cô vẫn không thèm quan tâm hả?”, Tiêu Vũ Hiên tức đến nổi phe phẩy cây quạt thật mạnh.
Cố Thanh Hy cười nói: “Thứ ta muốn chính là hiệu quả này đấy, quan tâm làm gì. Đi, chúng ta cũng cược vài ván”.
Cố Thanh Hy mang một ngàn lượng bạc duy nhất mình có ra đặt hết vào ô có Cố Thanh Hy, chẳng mấy chốc đã có người hít khí lạnh.
“Nữ nhân này điên rồi hả, lại dám đặt Cố tam tiểu thư thắng”.
“Chắc chắn là điên rồi, người bình thường ai lại đặt cho Cố tam tiểu thư”.
Tiêu Vũ Hiên ôm trán.