Hôm nay đại ca bị động kinh sao? Huynh ấy so bì với Dịch công tử làm gì?
Từ phu tử không kìm nén được cơn giận: “Trẻ nhỏ không dễ dạy, trẻ nhỏ không dễ dạy, Thượng Quan phu tử, ngươi xem xem Cố tam tiểu thư…Người như này giữ ở học viện, danh tiếng trăm năm của học viện há chẳng phải sẽ bị cô ta làm hỏng sao? Không được, đợi sau khi đại hội đấu văn kết thúc, ta nhất định phải nhờ viện trưởng tấu lên hoàng thượng, mời Cố tam tiểu thư rời khỏi học viện”.
“Có lẽ, nàng ta thực sự có thể thắng?”
“Cô ta có thể thắng? Chỉ dựa vào kẻ vô dụng như cô ta?”
Từ phu tử tỏ ra khinh thường.
Đời này ông ta dạy học, chưa bao giờ dạy một học trò vô sỉ như vậy.
Trong lòng Trạch Vương càng xem thường, động tác trên tay không ngừng nghỉ, tiếp tục vẽ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Dịch Thần Phi nhất định sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta lại thong thả ung dung cười nói: “Tam tiểu thư nhìn trúng Dịch mỗ, đó là vinh hạnh của Dịch mỗ, tam tiểu thư đã muốn đánh cược, vậy chúng ta sẽ theo”.
“Dịch công tử...”, hai vị tài tử Triệu Quốc là Thường Chân, Thường Bình bị dọa sợ.
Nhỡ ra bị thua, bọn họ biết ăn nói thế nào với Dịch công tử.
“Không việc gì, các ngươi cứ thi đấu như bình thường là được, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, cho dù có thua cũng không thành vấn đề”.
Tính tình của Dịch Thần Phi cũng quá tốt rồi phải không?
Những lời như vậy cũng có thể nhịn xuống?
Hơn nữa...hắn ta không sợ sau việc này chiến thần sẽ tìm hắn ta tính sổ sao?
Cô ta chính là vị hôn thê của chiến thần đó?
Ngô đại nhân chế nhạo: “Cố Thừa Tướng, con gái của ông cũng dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngay cả Dịch công tử cũng dám chấm mút”.
“Ta đã nói rồi, ta và nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nó không còn là con gái ta nữa”.
“Các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, nhưng trên người các ngươi vẫn chảy chung một dòng máu phải không? Ha ha ha...”
Nếu không phải Hoàng thượng và sứ giả ở đây, Cố Thừa Tướng đã phất tay áo bỏ đi.
Tâm tình Cố Thanh Hy cực tốt xoay bút lông sói, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhuốm chút ý cười, nhìn thẳng vào Dịch Thần Phi.
Mã công công quả thực không dám nhìn thẳng.
Gan của tam tiểu thư quá lớn.
Làm gì có cô gái nào còn chưa xuất giá cứ nhìn chằm chằm người ta như thế.
Ông ta vội vàng nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian nửa nén hương sắp qua, người còn chưa đặt bút sao? Mọi người đã vẽ được rất nhiều rồi”.
“Gấp cái gì, chẳng phải vẫn còn thời gian sao? Trưa nay ta ngủ quá giấc còn chưa ăn cơm, ông bưng cho ta chút đồ ăn”.
“Hả...”, bây giờ là thời gian thi đấu, ăn cái khỉ gì chứ?
Mã công công cười nịnh nọt nói: “Tam tiểu thư hay là người đợi cuộc thi này kết thúc rồi ăn sau?”