Không có chuyện gì mà nàng lại gặp cha hắn ta mới lạ.
Mặc dù không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng Tiêu Vũ Hiên vẫn dẫn nàng đi gặp: “Giờ này cũng không biết Cố Sơ Vân đã đi hay chưa, dù sao cha ta mà nói gì quá khó nghe, cô cứ đi đi là được, đừng so đo với ông ấy. Ông ấy đã lớn tuổi, gần đây cơ thể không được tốt lắm, ta cũng không thể làm ông ấy tức giận”.
“Được. Tiểu Hiên Hiên, cha ngươi có tốt với ngươi không?”
“Thiên hạ có người cha nào mà không tốt với con trai mình. Tuy cha ta hơi nghiêm khắc, nhưng ta biết ông ấy cũng muốn tốt cho ta. Mấy hôm nữa là đại thọ sáu mươi của cha ta, ta và ca ca, tỷ tỷ đã bàn với nhau, đến lúc đó sẽ cho cha ta một bất ngờ. Nói thật, cả đời cha ta hành quân đánh trận khắp nơi cũng không dễ dàng gì. Cô không biết trên người ông ấy có bao nhiêu vết thương đâu. Chậc chậc chậc, ta nhìn mà đau lòng”.
Cố Thanh Hy nghẹn lời, khí lên không được, xuống cũng không xong.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến chính đường.
Từ xa xa, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy Cố Sơ Vân và Tiêu lão tướng quân đang nói gì không biết, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau đó Cố Sơ Vân nhẹ nhàng lễ phép cáo từ.
Lúc đi lướt qua nhau, nàng và Cố Sơ Vân chạm mắt nhau.
Hai tỷ muội, hai tính cách, hai ánh mắt.
Một người chứa sự quan sát thăm dò.
Một người chứa ý cười nham hiểm nhàn nhạt.
Cố Sơ Vân cười nói: “Tam muội muội, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở phủ Tướng Quân”.
“Phải, đã lâu không gặp, khí tức của nhị tỷ tỷ hình như đã khác với trước kia”, Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
“Tam muội muội không phải cũng khác với trước kia hay sao?”
Hai người đều cười, nhưng trong nụ cười dường như đều có ẩn ý.
Tiêu Vũ Hiên không nhìn ra hàm nghĩa trong ánh mắt của bọn họ, chen lời: “Cố Sơ Vân, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, vài ba ngày cô lại chạy tới nhà ta làm gì?”
“Hiên Nhi, ta đã nhận con bé làm nghĩa nữ rồi, từ nay về sau nó sẽ là nghĩa muội của con, con nói chuyện khách sáo một chút”.
Tiêu lão tướng quân sải bước đi tới, gần như tức giận cảnh cáo Tiêu Vũ Hiên.
“Cha, nàng ta đến phủ Tướng Quân hoàn toàn không có ý gì tốt, sao cha lại tin kẻ hai mặt tỏ vẻ ngây thơ này như vậy?”
“Tiêu công tử, sao người có thể nói với ta như vậy? Ta chỉ kính trọng lão tướng quân nên mới thường xuyên đến phủ Tướng Quân”.
“Xí, kính trọng cái gì. Cùng là người đế đô, cô đã kính trọng như vậy, sao lúc trước không thấy cô đến?”
“Lúc trước ta không biết mối quan hệ giữa lão tướng quân và nhà ta, cho nên mới…”
Cố Sơ Vân bị Tiêu Vũ Hiên phản bác, mắt đỏ lên, sốt ruột muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào, trông vô cùng đáng thương.
Tiêu lão tướng quân thấy vậy, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ dâu mắng hòe quát lên: “Láo xược, sau này không được vô lễ với Cố nhị tiểu thư, sau này phủ Tướng Quân ta sẽ là nhà của Cố nhị tiểu thư, nó muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai được phép ngăn cản. Ngược lại Cố tam tiểu thư, suốt hai ngày nay cô cứ chạy đến phủ Tướng Quân, không biết mục đích của cô là gì? Nghĩ kế để hoàng thượng giải trừ hôn ước lại là vì cái gì?”
Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Rốt cuộc Cố Sơ Vân đã nói gì với lão tướng quân mới khiến lão tướng quân bênh vực nàng ta như vậy?