Lúc mọi người cho rằng Diệp Phong sắp từ chối thì hắn ta nhàn nhạt đáp lại: “Được”.
Ách...
Chỉ một chữ được đơn giản và bình tĩnh như vậy sao?
Ngay cả vẻ kích động mừng rỡ cũng không có?
Mọi người không nhịn được mà cảm thán, sĩ tử nhà nghèo cuối cùng vẫn là sĩ tử nhà nghèo, e rằng ngay cả học viện Hoàng gia có ý nghĩa gì cũng không biết.
Cố Thanh Hy chọc chọc vào cánh tay hắn, cười nói: “Sau này chúng ta là bạn học rồi, gọi một tiếng học tỷ nghe cái coi, sau này ta sẽ bảo kê cho ngươi”.
Diệp Phong hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng nói câu nào mà đi thẳng qua nhận lấy kim ngân châu báu mà Dạ Hoàng ban tặng.
Cố Thanh Hy sờ sờ chóp mũi.
Nàng đây là…
Đang bị người ta coi như không khí sao?
Đại hội đấu văn vừa mới kết thúc, Cố Thanh Hy đã trở thành người thắng cuộc.
Bên trong một lớp học nào đó của học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm vào chuông Phá Hồn bên trong hộp gỗ đàn.
Chuông Phá Hồn có màu đen tuyền, không có gì khác biệt so với loại chuông thông thường.
Chỗ khác biệt duy nhất chính là tiếng vang của nó càng vui tai hơn, hơn nữa xung quanh chuông còn có chi chít các loại văn phù.
Hai người bọn họ nghiên cứu nửa ngày trời mà cũng chẳng tìm ra được thứ gì.
Tiêu Vũ Hiên chống cằm nhíu mày nói: “Truyền thuyết nói chuông Phá Hồn có thể khiến người chết hồi sinh, còn có thể khiến võ công của người ta tăng mạnh, thậm chí người có được chuông Phá Hồn còn có thể nắm được thiên hạ, nhưng ta nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn thế nào cũng thấy cái chuông này bình thường đến không thể bình thường hơn, cô nói xem, Mã công công có phải lấy nhầm rồi không?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Việc quan trọng thế này, Mã công công làm sao lại dám làm bừa?
“Hoặc có lẽ những văn phù này chính là bí mật để phá giải chuông Phá Hồn”.
“Những văn phù chi chít chằng chịt, hình thù kỳ quái này rốt cuộc là có ý gì?”
“Ngươi hỏi ta, ta sao biết được. Tiểu hoàng đế kia sao lại hào phóng dâng tặng chuông Phá Hồn như thế, theo ta thấy, hắn ta cũng không giải được bí mật của văn phù này”.
Tiêu Vũ Hiên gật mạnh đầu, tán thành với lời nói của nàng.
“Chẳng qua, chúng ta cần chuông này để làm gì? Cũng có bán để đổi thành tiền được đâu”.
“Cứ cất đi đã, sau này nói tiếp”.
Cố Thanh Hy thu lại chuông Phá Hồn làm nó phát ra tiếng keng keng, khoé môi lại nở môt nụ cười đầy vẻ đong đưa.
“Đi, kiếm được một món tiền lớn như thế, ngươi nói xem, chúng ta có nên đi ra ngoài chơi bời chút không”.
Tiêu Vũ Hiên nghe vậy liền nổi hứng, đôi mắt to sáng lấp la lấp lánh.
“Liễu Nguyệt với Vu Huy mừng đến phát điên rồi, bọn họ đã bao hết cả tửu lầu Tuý Mộng, giờ này chúng ta đi qua vừa đúng lúc bắt đầu ăn, đi”.
“Tửu lầu Tuý Mộng có gì hay mà đi, chúng ta đổi chỗ khác”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ đầy ái muội.
Tiêu Vũ Hiên chẳng hiểu ra làm sao: “Tửu lầu Tuý Mộng không phải là tửu lầu tốt nhất ở đế đô sao? Chẳng lẽ còn có chỗ nào tốt hơn cả chỗ này?”
Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy nhuốm đầy ý cười khó hiểu: “Có rượu có thịt, đương nhiên phải có mỹ nhân bầu bạn”.
“Bịch…”.
Tiêu Vũ Hiên bị vấp chân.