Cố Thanh Hy nhanh chóng mặc quần áo của Thanh Phong vào, học theo giọng điệu của hắn ta, lớn tiếng nói.
“Vương phi nương nương, người nhìn lầm rồi, đây không phải là rắn, vương phủ không thể có rắn được, thuộc hạ đi lấy bánh ngọt cho người đây ạ”.
Cố Thanh Hy vểnh tai tập trung lắng nghe.
Các cao thủ bên ngoài đều không có động tĩnh gì.
Sau đó nàng mới dịch dung thành Thanh Phong, nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
Mấy ngày nay ở trong phủ Dạ Vương, Cố Thanh Hy đã rất quen thuộc với địa hình nơi này.
Nàng quen đường quen xá lần mò ra ngoài, vừa ra khỏi sân đã bị mấy tên hộ vệ ngăn cản.
“Vương phi muốn ăn bánh quế hoa Đông Phúc, các ngươi mau tránh ra”.
“Vương gia có lệnh, không ai được rời sân nửa bước, đặc biệt là người, vương phi nương nương”.
Mẹ kiếp.
Nàng đã dịch dung, sao những người này vẫn có thể nhận ra?
Dường như biết được thắc mắc của nàng, hộ vệ giải thích.
“Thanh Phong đại nhân luôn tuân theo mệnh lệnh của vương gia, ngài ấy nhất định sẽ không rời khỏi Khởi Nguyệt Các, hơn nữa vương gia đã đặc biệt căn dặn vương phi giỏi trận ngũ hành bát quái, thuật dịch dung, thuật nguỵ biện, bất kỳ ai muốn rời khỏi sân này đều có thể là do vương phi dịch dung giả trang”.
“...”
Cố Thanh Hy sầm mặt lại.
Phân tích con người nàng cặn kẽ như vậy sao?
“Vậy là nếu ta cố chấp muốn ra ngoài, các ngươi sẽ đánh gãy chân chó của ta đúng không? Hay là đánh chết đứa nhỏ trong bụng ta, sau đó lấy mạng ta?”
“Thuộc hạ không dám, nhưng vương gia đã căn dặn, nếu vương phi rời khỏi Khởi Nguyệt Các thì sẽ đánh gãy chân của Thu Nhi cô nương”.
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Hôm nay ta sẽ để lại lời nói ở đây, ta nhất định phải ra khỏi Khởi Nguyệt Các, nếu các ngươi dám đánh gãy chân Thu Nhi, ta sẽ lập tức phá đứa nhỏ trong bụng. Nếu ngươi không tin thì có thể thử xem, dù sao vốn dĩ ta cũng không muốn có đứa nhỏ này”.
Đám hộ vệ biến sắc, vẻ mặt thoải mái hơn.
Cố Thanh Hy tiếp tục nói: “Còn nữa, Thu Nhi chỉ là một nha hoàn thôi, nàng ta vụng về như thế, ta tìm nha hoàn khác chẳng phải tốt hơn à? Ngược lại nếu đứa nhỏ trong bụng ta không còn nữa thì sẽ không có đứa thứ hai, đây là đứa con duy nhất của vương gia, các ngươi suy nghĩ cho cẩn thận”.
Cấp trên có lệnh, vương phi nương nương nói chuyện có thể đổi trắng thay đen, dù nàng có nói gì cũng nhất quyết không được cho đi.
Nhưng bây giờ họ không dám cược, dù sao đây cũng là đứa con duy nhất trước mắt của vương gia, hơn nữa vương phủ rất quan tâm đứa nhỏ này.
“Đi báo cho Giáng Tuyết đại nhân, mời ngài ấy đến đây một chuyến”.
Cố Thanh Hy giận không thể tả.
Giáng Tuyết còn ở trong phủ?
Vậy chẳng phải là Dạ Mặc Uyên cũng còn ở trong phủ sao?